Chương 14: (Vô Đề)

Lương Thi Nhĩ lướt qua cô ấy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Vu Gia Gia.

Vu Gia Gia lảng tránh, nét mặt thoáng chút ngượng ngùng, có thể thấy được cô ta không muốn lên xe của Lương Thi Nhĩ.

Khóe miệng Lương Thi Nhĩ khẽ cong lên, không chiều theo ý cô ta: "Được thôi, mấy cô lên xe tôi đi, tôi đưa các cô đi một đoạn."

Hứa Lệ: "Thật ạ!! Cảm ơn, cảm ơn chị!!!"

Hứa Lệ vui mừng quay lại kéo hai người bạn lên xe, Vu Gia Gia và Lâm Mục Hân ngồi phía sau, còn cô ấy ngồi ghế lái phụ.

"Làm phiền chị rồi, thực sự là bọn tôi không gọi được xe, mà ga tàu điện ngầm lại quá xa chỗ này."

Lương Thi Nhĩ nói: "Không sao, tôi đang định đến Vạn Lê, tiện thể đưa các cô đến đó luôn nhé?"

Vạn Lê là một nhà hàng cao cấp nằm ở khu vực sầm uất, bên cạnh có ga tàu điện ngầm, dừng ở đó vô cùng thuận tiện.

"Được chứ ạ! Vậy thì tốt quá, chúng tôi không cần gọi xe nữa, đi tàu điện ngầm là về đến nhà rồi."

"Được, vậy tôi đưa các cô đến đó." "Vâng ạ!"

Quá giang được xe, không phải đứng bên đường chờ đợi mệt mỏi, thế nên tâm  trạng của Hứa Lệ rất tốt. Ngồi thêm một lúc, cô ấy lại không kìm được mà quan sát nội thất trong xe, thấy phía trước có đặt một cặp búp bê tình nhân xinh xắn đáng yêu, bèn hỏi: "Cái này dễ thương quá, chị mua ở đâu vậy ạ?"

Lương Thi Nhĩ: "Chồng tôi mua, tôi cũng không hỏi anh ấy." "Trời ơi, chồng chị thật thú vị."

Lương Thi Nhĩ: "Anh ấy là vậy đấy, thích bày mấy thứ này trên xe tôi." "Wow, kiểu đàn ông như vậy chắc chắn là yêu vợ lắm."

Lương Thi Nhĩ cười nhạt nói: "Anh ấy chỉ là hơi trẻ con thôi." Trẻ con.

Ánh mắt Vu Gia Gia rơi vào cặp búp bê nhỏ phía trước ghế lái phụ, đó là hai con búp bê tròn trịa, một con đội khăn voan, một con đội mũ dạ, rõ ràng là kiểu dáng dành cho cặp đôi.

Quý Bạc Thần bày mấy thứ này sao? Anh mà trẻ con? Cô ta chưa từng thấy...

Lương Thi Nhĩ liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy sắc mặt người ngồi phía sau có chút khó coi, trong mắt cô thoáng qua vẻ chế giễu.

Món đồ này đúng là Quý Bạc Thần mua tặng cô sau một chuyến công tác từ rất  lâu trước đây, anh nhất quyết muốn đặt nó trên xe cô, bảo là sau này dù cô lái xe đi đâu thì nhìn thấy chúng cô cũng sẽ nhớ đến anh.

Sau đó cô cũng không tháo xuống, không ngờ có ngày thứ này lại có tác dụng k. ích th. ích người khác.

[Xe thơm quá, mùi dễ chịu ghê. Ê, xe này chắc mắc lắm nhỉ?] Lâm Mục Hân ngại nói mấy lời này trước mặt Lương Thi Nhĩ, nên chat vào trong nhóm ba người.

Hứa Lệ: [Trên trăm vạn đấy, cậu nói xem có mắc không? Đây là chiếc xe trong mơ của mình! Không ngờ có ngày mình lại được ngồi ghế phụ của chiếc xe trong mơ.]

Lâm Mục Hân cũng gửi mấy icon bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Tiếp đó, hai người họ lại chuyển sang bàn tán về thương hiệu quần áo, giày dép của Lương Thi Nhĩ trong nhóm chat... Cuối cùng còn nói đến tóc của cô, trông kiểu tóc như được chăm sóc bằng cả đống tiền, mượt mà óng ả vô cùng.

Hai người trò chuyện rất hăng say, thậm chí còn không nhận ra Vu Gia Gia  trước nay cũng rất thích tán gẫu mấy chuyện này trong nhóm hôm nay bỗng im lặng suốt dọc đường.

Nửa tiếng sau, xe của Lương Thi Nhĩ đến trước cửa Vạn Lê.

Ga tàu điện ngầm nằm ngay bên phải Vạn Lê, đi bộ chưa đến ba phút, Hứa Lệ vui vẻ cởi dây an toàn: "Cảm ơn chị nhé ạ! Làm phiền chị quá!"

Lương Thi Nhĩ: "Không có gì, tôi cũng tiện đường thôi." Hứa Lệ: "Vậy chúng tôi đi trước ạ."

"Ừm."

Hứa Lệ đưa tay định bấm nút mở cửa, nhưng vừa chạm vào thì bỗng dưng nhìn thấy có người tiến lại gần cửa sổ bên này, còn gõ nhẹ mấy tiếng.

Nhìn từ bên trong ra không thấy rõ mặt người đó, vì người bên ngoài đội mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!