Chương 13: (Vô Đề)

Ban đầu Lương Thi Nhĩ không định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói, mãi đến buổi trưa hai ngày sau, cô vô tình lướt thấy Vu

Gia Gia đăng trên vòng bạn bè.

Cô ta đăng ảnh vé VIP của lễ hội âm nhạc Tinh Quang, nội dung là: [Mấy hôm trước không giành được vé còn thất vọng không thôi! Ai ngờ sáng nay lại nhận được vé VIP anh ấy tặng, thật là bất ngờ quá đi ~ Có thể cùng nhau đi xem Blue Lion rồi!!]

Blue Lion.... cô ta định đến lễ hội âm nhạc mà Giang Tự Xuyên nói sao?

Lương Thi Nhĩ cụp mắt nhìn dòng caption của cô ta, ánh mắt hơi tối lại.

Nội dung đăng tải công khai này ẩn chứa sự khoe khoang không kiềm chế được. Vậy là cô ta không giành được vé, cho nên Quý Bạc Thần đã nhờ người kiếm cho? Vậy hôm đó liệu Quý Bạc Thần có đi xem lễ hội âm nhạc cùng cô ta không?

Không hiểu sao lại khiến người cảm thấy mong chờ....

Thoát khỏi vòng bạn bè, Lương Thi Nhĩ không chút cảm xúc nhắn tin WeChat cho Giang Tự Xuyên, hỏi anh còn vé khu VIP không.

Giang Tự Xuyên trả lời là có, có thể nhờ người đưa đến cho cô.

Giang Tự Xuyên: [Nhưng mà chị Diệp Lam nói hôm đó bận việc, có thể sẽ không kịp đến lễ hội âm nhạc, vậy chị....]

Lương Thi Nhĩ: [Không sao, tôi đi một mình cũng được.]

Lương Thi Nhĩ quyết định lái xe đến Mẫn Tây một mình, bởi vì tối hôm trước ngày diễn ra lễ hội âm nhạc, Quý Bạc Thần nói với cô rằng thứ Bảy tuần này anh phải đi công tác ở thành phố lân cận.

Rốt cuộc là đi công tác hay là đi tham gia lễ hội âm nhạc cùng Vu Gia Gia, cô muốn đích thân nhìn thấy.

Thời gian diễn ra lễ hội âm nhạc khá dài, hơn nửa ngày trời. Mà Vu Gia Gia đã cố tình nhắc đến BlueLion trên vòng bạn bè thì chắc chắn sẽ đợi đến lúc họ lên sân khấu. Nên là Lương Thi Nhĩ cũng không vội, cô thầm tính thời gian Blue Lion biểu diễn, hơn ba giờ chiều mới từ nhà xuất phát.

Tuy ngoài mặt tỏ ra thảnh thơi, nhưng trên đường lái xe đến lễ hội âm nhạc, trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác nôn nao xen lẫn chút đau đớn.

Cô bắt đầu mong chờ nhìn thấy bóng dáng của Vu Gia Gia và Quý Bạc Thần ở khu VIP, bắt đầu tưởng tượng xem lúc đó mình sẽ bước đến như thế nào, chất vấn ra sao, vạch mặt bọn họ kiểu gì.

Tất nhiên.... đó chỉ là tưởng tượng của cô. Bởi vì ngoài việc tưởng tượng ra thì cô còn tự nhủ với bản thân rằng chủ yếu là quay video và chụp ảnh, lưu lại bằng chứng ngoại tình của họ. Cô tuyệt đối không được lỗ m. ãng, càng không được cuồng loạn.

Khoảng cách dần dần rút ngắn, trời cũng dần tối, Lương Thi Nhĩ đến nơi, đỗ xe xong, cô đi bộ đến khu VIP.

Sân khấu sôi động, hiện trường náo nhiệt. May mà khu VIP không đông đúc như khu vực bình thường, ngoài khu vực gần sân khấu có người đang nhún nhảy theo điệu nhạc thì ở khu vực ghế sofa bên cạnh mọi người đều ngồi nghỉ ngơi.

Khu vực được khoanh vùng này không lớn, muốn tìm người cũng không hề khó.

Cô đứng ở rìa quan sát một lúc, quả nhiên một chốc sau đã nhìn thấy bóng dáng của Vu Gia Gia. Nhưng bên cạnh cô ta không có Quý Bạc Thần, mà là hai cô gái cỡ tầm tuổi cô ta.

Khoảnh khắc đó, trái tim đang căng thẳng bỗng chốc trở lại bình thường, cô nhất thời không biết mình có nên thất vọng vì không thấy Quý Bạc Thần xuất hiện hay không.

Lương Thi Nhĩ dõi theo, thấy bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống. Cô suy nghĩ giây lát rồi bước tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh họ.

Lúc này ban nhạc trên sân khấu không phải là ban nhạc mà Vu Gia Gia và những người bạn của cô ta yêu thích, nên họ vừa cười đùa vừa tán gẫu. Đang trò chuyện thì chợt thấy có một cô gái ngồi xuống bên cạnh.

"Ê, nhìn cô này đi nhìn cô này đi, cô này xinh quá."

Trong lễ hội âm nhạc lúc nào cũng có nhiều cô gái ăn mặc sành điệu, thế nên hôm nay bọn họ thỉnh thoảng cũng bàn tán về những người đẹp mà họ nhìn thấy, sau đó lại bình luận về cách ăn mặc của đối phương.

Lần này cũng không ngoại lệ.

"Thật đó... xinh quá đi, có điều cách ăn mặc không giống đi tham gia lễ hội âm nhạc lắm."

"Nhưng mà trông vẫn đẹp, cái áo sơ mi trắng của cô ấy nhìn chất lượng quá, không biết hiệu gì nhỉ."

"Hahaha, cậu đi hỏi cô ấy xem sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!