Chương 11: (Vô Đề)

Hôm sau, mưa bụi giăng kín lối.

Lương Thi Nhĩ tỉnh dậy trong bóng tối mờ mịt, rèm cửa được kéo kín mít, nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.

Thái dương vẫn còn hơi đau nhức, cô chậm rãi ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ ra. Bầu trời ngoài kia âm u, cô xoa xoa thái dương, tìm điện thoại trên giường. Trên điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc.

Lương Thi Nhĩ đọc từng tin một, tin nhắn của Ôn Diệp Lam vừa được gửi đến cách đây không lâu, dặn cô rằng lúc nào dậy thì gọi điện cho cô ấy.

Tin nhắn của Giang Tự Xuyên thì gửi từ đêm qua, bảo cô là nếu cảm thấy không thoải mái thì nhắn tin cho anh.

Lương Thi Nhĩ dừng lại vài giây ở tin nhắn của anh, mơ hồ nhớ lại đêm qua hình như mình đã có suy nghĩ gì đó rất kỳ quặc, cô hối hận nhắm mắt lại.

Say rồi, quả thực là say rồi... May mà cô không phát điên kéo người ta lên giường, nếu không thì mất mặt lắm.

Cô không trả lời tin nhắn của Giang Tự Xuyên, thoát ra rồi bấm vào khung chat của Quý Bạc Thần.

Quý Bạc Thần gửi tin nhắn cho cô lúc hơn bảy giờ sáng, nói là đêm qua anh về  muộn, lại say quá, sợ làm phiền cô nên đã ngủ ở phòng ngủ phụ. Sáng dậy thấy cô không có ở nhà, anh hỏi sao cô lại đến công ty sớm như vậy.

Lương Thi Nhĩ thản nhiên trả lời: [Đêm qua em không ở nhà] Sau khi trả lời xong, cô gọi điện cho Ôn Diệp Lam.

Hôm qua Ôn Diệp Lam ngủ cùng Triệu Minh Tuấn, sáng dậy cô ấy đuổi Triệu  Minh Tuấn đi, một mình đợi Lương Thi Nhĩ dậy. Bây giờ nhận được điện thoại, cô ấy bèn rủ cô cùng tới nhà hàng ăn sáng.

Thế là Lương Thi Nhĩ vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt, sau đó đi đến nhà hàng.

Nhà hàng nằm trên tầng mười ba của khách sạn, sương mù dày đặc, nhìn từ cửa sổ sát đất xuống không thấy rõ dòng xe cộ qua lại bên dưới.

"Xin lỗi nhé, hôm qua mình say quá nên không ngủ cùng cậu được. Chuyện Triệu Minh Tuấn đến mình cũng quên mất tiêu." Ôn Diệp Lam lấy cho cô một ly sữa nóng.

Lương Thi Nhĩ uống một hớp, cổ họng thoải mái hơn nhiều: "Không sao, mình cũng say, vừa đặt lưng xuống đã ngủ rồi."

"Ồ... đúng rồi, Triệu Minh Tuấn nói đêm qua là A Xuyên đưa cậu về à?" "Ừm."

"Vậy cậu ấy cứ thế bỏ lại cậu mà đi sao? Tên nhóc này, cũng không biết chăm sóc chị gái một tí nào ——" Còn chưa dứt lời, Lương Thi Nhĩ đã thấy Ôn Diệp Lam im bặt, nhìn về phía sau cô với vẻ kinh ngạc, "A Xuyên, cậu vẫn còn ở đây à?"

Lương Thi Nhĩ quay đầu lại, cũng thấy Giang Tự Xuyên.

Rõ ràng tối qua anh cũng ngủ lại khách sạn này, áo thun trắng anh mặc vẫn là chiếc hôm qua, tóc tai có vẻ như vừa ngủ dậy nên hơi rối.

Anh nhìn hai cô: "Các chị vẫn chưa đi à?"

Ôn Diệp Lam nói: "Ừ, tối qua cậu cũng ở lại đây sao?"

Giang Tự Xuyên kéo ghế ngồi xuống, không nhịn được liếc nhìn Lương Thi Nhĩ: "Đêm qua muộn quá rồi nên tôi tiện thể ngủ lại đây luôn."

Lương Thi Nhĩ nghe vậy bèn đặt ly xuống, nói: "Cảm ơn cậu." "Gì cơ?"

"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về phòng." Lương Thi Nhĩ nói, "Tôi say nên không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là cậu đã đưa tôi về, nên cảm ơn cậu."

Giang Tự Xuyên nhớ lại tối qua lúc anh ôm eo cô, những khoảnh khắc gần gũi  ấy khiến tim anh vẫn còn căng thẳng, may mà cô cũng không nhớ gì: "Ồ... đừng khách sáo."

Sau đó ba người cùng ăn sáng ở đây, vì có Giang Tự Xuyên nên Ôn Diệp Lam  không nói với Lương Thi Nhĩ về chuyện của Quý Bạc Thần nữa, nhưng chưa ăn được bao lâu thì Quý Bạc Thần gọi điện thoại đến.

"Cậu ta gọi cho cậu làm gì?" Ôn Diệp Lam thấy cô cúp máy bèn hỏi.

Lương Thi Nhĩ: "Mình vừa nói với anh ta là tối qua mình không ở nhà, ngủ ở đây, bây giờ anh ta đang qua đây."

Ôn Diệp Lam nở nụ cười khinh miệt, có chút mỉa mai: "Bây giờ cậu ta mới biết tối qua cậu không ở nhà à? Thế tối qua cậu ta đã đi đâu?"

"Không biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!