Livehouse đúng là một nơi tuyệt vời.
Lương Thi Nhĩ cảm thấy áp lực đè nén trong lòng như được giải phóng theo tiếng nhạc xập xình, cô nâng ly rượu lên, dưới sự nài nỉ nhiệt tình của đám thanh niên, chẳng mấy chốc cô lại đứng dậy nhún nhảy theo điệu nhạc.
Đến lúc tàn cuộc, cô vẫn còn lưu luyến không muốn về.
"Chị, để tôi đưa chị về nhé." Chàng trai nãy giờ đứng bên cạnh cô mỉm cười nói.
Lương Thi Nhĩ thấy trước mắt đã hơi mờ ảo, cô nheo mắt lại: "Cậu đưa tôi về?"
"Đúng vậy, được không?"
Lương Thi Nhĩ khẽ nhướn mày: "Nhưng tôi đâu có về nhà."
"Vậy, chị muốn đi đâu?"
"Tôi ấy à... đến khách sạn."
Chàng trai sững người, sau khi kinh ngạc qua đi trong mắt bỗng xẹt qua chút ý tứ sâu xa: "Khách sạn cũng được, tôi đưa chị ——"
"Nhường đường cho." Chưa dứt lời, một bóng hình cao lớn bất ngờ chắn ngang tầm nhìn của chàng trai nọ.
Có người bước tới chen ngang vào giữa hai người.
Chóp mũi của Lương Thi Nhĩ suýt nữa chạm vào lồng ng. ực của người vừa chen ngang. Cô khẽ cau mày, lùi lại một bước, nhìn người đội mũ đeo khẩu trang đen kia: "Cậu vẫn còn ở đây à?"
Ở khoảng cách gần như vậy, cô chỉ thấy được đôi mắt của đối phương, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt là Giang Tự Xuyên.
"Phải, tôi vẫn ở đây. Nhưng giờ phải đi rồi, chị Diệp Lam bảo tôi đến đón chị." Lương Thi Nhĩ uể oải hỏi: "Cô ấy đâu rồi?"
"Đang ở đằng kia."
Lương Thi Nhĩ nhìn theo hướng anh chỉ, phát hiện Triệu Minh Tuấn chẳng biết đã đến từ lúc nào, Ôn Diệp Lam đang được anh ấy ôm vào lòng, giãy giụa làm nũng.
Cô mỉm cười nói: "Ồ, vậy đi thôi." "Chị..."
Chàng trai bên cạnh thấy vậy vẫn muốn tiến lên, Giang Tự Xuyên nhíu mày liếc xéo cậu ta: "Tránh ra."
"..."
Ánh mắt Giang Tự Xuyên lạnh lẽo, chẳng buồn nói thêm với đối phương một câu nào, nắm lấy cổ tay Lương Thi Nhĩ kéo ra ngoài.
"Thi Nhĩ, Thi Nhĩ! Mình không biết tại sao anh ấy lại đến đây, mình không hề gọi anh ấy nhé!" Ôn Diệp Lam vừa nhìn thấy Lương Thi Nhĩ đã vội vàng thanh minh cho mình.
Lương Thi Nhĩ nghiêng đầu cười nói: "Vậy cậu về đi, Triệu Minh Tuấn, đưa cô ấy về nhà cẩn thận nhé."
"Cô ấy cũng say rồi à?" Triệu Minh Tuấn lên tiếng, nhưng câu này là nói với Giang Tự Xuyên.
Giang Tự Xuyên gật đầu: "Để tôi đưa cô ấy về."
"Tôi đã bảo là tôi không về mà." Lương Thi Nhĩ cau mày, "Tôi tự đến khách sạn được, không cần cậu quan tâm."
"Chị thế này sao tự đến khách sạn được?"
Lương Thi Nhĩ lạnh nhạt nói: "Nhóc con, cậu coi thường ai đấy?" Nghe xưng hô này, Giang Tự Xuyên khẽ híp mắt.
"Mình cũng muốn đến khách sạn! Thi Nhĩ! Chúng mình cùng đi nhé! Bọn đàn ông thối tha biến hết đi!"
Triệu Minh Tuấn ôm chặt vợ trong lòng: "Em nói ai là đàn ông thối tha?" Ôn Diệp Lam: "Ai là đàn ông thì kẻ đó thối tha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!