Chương 1: (Vô Đề)

Đinh đinh——

Trong văn phòng yên ắng bỗng vang lên một hồi chuông dài.

Lương Thi Nhĩ choàng tỉnh giấc từ giấc ngủ ngắn ngủi, ngoái đầu liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà, là cuộc gọi từ bạn thân.

"Alo?"

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, người ở đầu dây bên kia thoáng sửng sốt: "Cậu đang ngủ à?"

"Ừ, vừa mới chợp mắt được một lát thì bị cậu đánh thức." Lương Thi Nhĩ ngồi dậy khỏi ghế sofa, tiện tay cầm lấy cốc bên cạnh uống một ngụm, "Có chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì, định hỏi cậu là tối nay có muốn đến chỗ mình chơi không, hôm nay anh Yêu cũng ở đây. Hơn nữa tối nay là buổi diễn đầu tiên ở chỗ mình, mình đã đặc biệt mời ban nhạc Blue Lion, còn là buổi diễn riêng đấy!"

"Ban nhạc gì cơ?" Lương Thi Nhĩ khẽ nhíu mày, hôm nay cô đã họp cả buổi sáng, lại bị thiếu ngủ nên hơi đau đầu.

Người bạn ở đầu dây bên kia sực nhớ ra bình thường cô không mấy hứng thú với những thứ này, phỏng chừng cũng chẳng biết Blue Lion là ai, nên không cố gắng dùng ban nhạc để thu hút cô nữa, đổi cách nói khác: "À, là một ban nhạc rất nổi gần đây thôi, nhưng không quan trọng. Mình muốn nói là cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài ăn cơm với anh Yêu, tối nay nghe live xong thì đi ăn khuya luôn nhé."

"Hôm nay là thứ Sáu, không đi đâu."

Ý của Lương Thi Nhĩ là vẫn chưa đến cuối tuần, cô đã bận cả ngày rất mệt mỏi, sau giờ tan làm không có tâm trạng để đi Livehouse nghe nhạc nữa.

Nhưng người bạn thân rõ ràng đã hiểu lầm, cô ấy "yo" một tiếng đầy khó hiểu: "Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, phải ở bên chồng cậu đúng không? Được được được, hai người các cậu bình thường bận rộn túi bụi, thời gian nghỉ ngơi phải dành cho nhau, bạn bè gì đó dẹp hết sang một bên cũng dễ hiểu mà."

Mùa hè gần rời đi nên cái nóng oi bức cũng không còn nữa, nhưng nhiệt độ trong văn phòng của Lương Thi Nhĩ vẫn rất thấp. Cô vốn đã quen làm việc trong nhiệt độ như vậy, song lúc này bỗng dưng lại cảm thấy hơi lạnh. Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, một chốc sau mới nói: "Mình không phải ở bên anh ấy."

"Thật không! Vậy thì vứt Quý Bạc Thần sang một bên, đến chơi với bọn mình đi! Cậu xem, mình cũng sắp cưới rồi mà vẫn còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, vừa hay nhờ cậu chỉ điểm."

Cô bạn thân sắp cưới này là bạn cùng phòng thời đại học của cô, tên là Ôn Diệp Lam.

Hồi trước cả hai cô đều là sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp cô vào một công ty game làm họa sĩ, còn Ôn Diệp Lam thì vứt bút vẽ, đi một

chuyến du lịch vòng quanh thế giới kéo dài hai năm.

Chính trong chuyến du lịch đó, Ôn Diệp Lam đã gặp người bạn trai hiện tại. Hai người có gia cảnh tương đương, tình cảm cũng thắm thiết, thế nên dự định năm nay sẽ tiến tới hôn nhân, cũng đã sớm mời Lương Thi Nhĩ làm phù dâu.

"Đến đi mà, tan làm cậu đến vẫn kịp giờ diễn đấy."

Nghe người bạn thân ở đầu dây bên kia mời quá nhiệt tình, cuối cùng Lương Thi Nhĩ cũng gật đầu. Nào ngờ đến lúc tan làm bên phía dự án game mới gặp chút vấn đề, cô phải họp gấp với đội ngũ, lúc kết thúc thì cũng đã tám giờ hai mươi.

Thời gian biểu diễn là từ tám giờ đến chín giờ rưỡi.

Lương Thi Nhĩ xách túi lật đật rời khỏi công ty, lái xe đến địa chỉ Livehouse mà Ôn Diệp Lam gửi.

Livehouse này thuộc công ty văn hóa dưới quyền doanh nghiệp gia đình của nhà Ôn Diệp Lam, vừa mới mở gần đây, do cô ấy quản lý. Theo lời Ôn Diệp Lam thì gia đình cô ấy sợ cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm, nên bày ra cho cô ấy chút việc.

Lúc Lương Thi Nhĩ vội vàng đến nơi thì đã chín giờ tối, buổi diễn gần kết thúc. Cô đứng ở hành lang cửa ra vào nhắn tin cho Ôn Diệp Lam, đợi thêm vài phút thì có một chàng trai mặc đồng phục từ trong đi ra.

"Cô Lương phải không ạ? Sếp Ôn bảo tôi dẫn cô vào." "Được, cảm ơn."

Lương Thi Nhĩ đi theo chàng trai đó vào đại sảnh, lên lầu, từ cửa phụ bước vào. Vừa bước vào cửa cô đã bị choáng ngợp trước sự náo nhiệt sôi động bên trong.

Đám đông chen chúc lắc lư nhảy múa theo người trên sân khấu, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hò hét và ánh đèn nhấp nháy đan xen. Đứng gần cô nhất có vài cô gái đang giơ cao điện thoại quay lại hình ảnh trên sân khấu, ống kính rung lắc, kích động tựa như sắp khóc vậy.

Lương Thi Nhĩ vô thức nhìn lên sân khấu theo ánh mắt của những người ở đây. Cô không thấy rõ được, chỉ loáng thoáng trông thấy hình dáng mơ hồ của những người trên sâu khấu trong ánh đèn xanh vàng lẫn lộn. Tay bass, tay keyboard, tay trống... và cả ca sĩ hát chính với dáng vẻ cao ráo và khí chất mạnh mẽ ở trung tâm sân khấu.

Vì Ôn Diệp Lam làm trong ngành này nên những năm qua Lương Thi Nhĩ cũng từng được cô ấy kéo đi nghe trực tiếp ở những nơi khác hai ba lần, nhưng trước đây cô không có cảm giác gì, chỉ thấy rất ồn ào.

Nhưng lần này có vẻ khác... Bài hát này không phải là loại rock ồn ào, có lẽ thuộc về rock nhẹ, kết hợp thêm nhiều yếu tố âm nhạc, không khí rất sôi động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!