Chương 97: Công bố tin vui

Nhưng mà Tạ Phong Trần không trả lời, vỗ tay một tiếng, bỗng nhiên trước mắt vụt sáng, cả khu vườn đều được soi sáng bởi ánh sáng màu xanh da trời, lồ ng đèn hình ánh trăng treo đầy trên tất cả ngọn cây trong sân sau, hoàn toàn nổi bật trên nền tuyết trắng, cảnh tượng vô cùng duy mỹ.

Bầu trời bỗng nhiên vang lên từng tiếng nổ "bụp bụp", Lâm Nhan ngẩng đầu nhìn lên theo phản xạ, pháo hoa đốt sáng cả bầu trời, ánh sáng rực rỡ khiến người ta lóa mắt. Sau đó là một chuỗi pháo hoa liên tiếp nhau tựa như trăm hoa đua nở, toàn bộ bầu trời đêm tựa như có hàng ngàn ngôi sao, giữa không gian đó nổi lên từng cụm chữ -- "LÂM NHAN" "LOVE YOU" "MARRY ME".

Trong mắt Lâm Nhan thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc, chưa kịp thưởng thức xong khung cảnh lãng mạn trước mắt, pháo hoa đã nở rộ trong không trung, Tạ Phong Trần nhìn về phía một đôi người tuyết nắm tay nhau ở giữa vườn hoa, người tuyết thấp hơn đội một cái mũ đỏ lại còn tựa đầu lên vai người tuyết cao hơn, hình ảnh vừa sinh động lại vừa ấm áp.

Lâm Nhan kinh ngạc, không ngờ Tạ Phong Trần đã chuẩn bị hoa, treo lồ ng đèn đầy khắp sân, pháo hoa, thế mà anh còn chuẩn bị thêm người tuyết nữa, trong lòng thật sự cảm động, "Anh đắp người tuyết à?"

"Uhm, là anh làm. Lâm Nhan, em từng nói với anh cảnh tuyết ở Bắc Thành rất đẹp, đôi người tuyết này tựa như anh với em. Anh hi vọng chúng ta cũng giống vậy, không rời không bỏ nhau trong gió tuyết, kiên nhẫn nắm chặt tay nhau đến suốt đời, cùng nhau răng long đầu bạc." Đôi mắt Tạ Phong Trần sâu thẳm, nhìn Lâm Nhan với vẻ mặt vô cùng chân thành.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Lâm Nhan nhìn anh nghiêm túc nhiệt tình, lại nhìn thấy bông tuyết trên tóc anh vẫn chưa tan, cô kiễng chân giơ tay phủi xuống cho anh, cười tít mắt nói, "Em nghĩ không cần cả đời đâu, tuyết lớn như vậy, đầu cũng đã bạc rồi."

"Lâm Nhan, em có thể nghiêm túc một chút không, anh đang cầu hôn em rất nghiêm túc đó!" Tạ Phong Trần buồn bực nói.

"Em cũng rất nghiêm túc lắng nghe nha!" Lâm Nhan vẫn đang cười, sao người đàn ông này có thể ngốc nghếch, ngây ngô như vậy, bây giờ mà còn so đo chuyện này nữa!

"Nhan Nhan, gả cho anh đi!" Tạ Phong Trần lấy nhẫn ra, bỗng nhiên quỳ một chân xuống, trịnh trọng cầu hôn.

Lâm Nhan nhìn thoáng qua nhẫn, lại nhìn anh, cố ý đùa anh, "Lúc trước là ai nói kết hôn với em, ở thêm một giây cũng là giày vò?"

"Là anh." Sắc mặt Tạ Phong Trần trầm xuống, có hơi khó nhìn.

Lâm Nhan cười cười, hài hước hỏi một câu, "Vậy nếu em gả cho anh, chẳng phải anh sống trong giày vò đến hết đời luôn hả?"

"Cầu còn không được, có thể lấy được em, đối với anh mà nói, mỗi ngày đều như sống trong mật ngọt, là ngọt ngào cũng là tốt đẹp." Đôi mắt Tạ Phong Trần đắm đuối đưa tình, nói ra lời ngon tiếng ngọt đầy chân thành và thâm tình.

Ngực Lâm Nhan mềm nhũn, thật sự là bị vẻ mặt và bộ dạng của Tạ cẩu làm cho ngại, cô có hơi thẹn thùng, trong lúc này cũng không biết nên nói gì.

"Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy..."

Bỗng nhiên phía sau vang lên nhiều âm thanh ồn ào, Lâm Nhan quay đầu nhìn thấy người nhà họ Sở, người nhà họ Tạ, Tiêu Bạch, nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, ngay cả Cảnh Tuyết và Giang Dã cũng đến đây. Hơn nữa, còn có nhóm bạn bè Tần Thành, Triển Vọng, Lục Giản của Tạ Phong Trần cũng ở đó, Trần Sảng khiêng camera quay phim đi từ trong góc đi ra làm Lâm Nhan cảm thấy bất ngờ, "Sao tất cả mọi người đều đến đây vậy?"

"Người nào đó muốn tạo bất ngờ cho chị, lừa gạt tất cả những cẩu độc thân như tụi em đến hiện trường để làm thịt!" Tần Nhược Phong trêu ghẹo.

Tạ Phong Trần không vui trừng mắt Tần Nhược Phong một cái, không hài lòng việc Lâm Nhan bị phân tán sự chú ý, anh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, anh nâng cao giọng, "Anh tập hợp tất cả những người quan trọng nhất của anh và em đến đây vì anh muốn bọn họ chứng kiến giây phút hạnh phúc của chúng ta. Lâm Nhan, anh yêu em, em gả cho anh đi!"

Đã làm tới như vậy, sao Lâm Nhan có thể không đồng ý cho được, cô cười và gật đầu: "Em đồng ý."

Hàng mi của Tạ Phong Trần cong lên, đeo nhẫn cho cô, có lẽ là do quá kích động cho nên tay run, làm rớt nhẫn, anh lúng ta lúng túng khiến tất cả mọi người nở nụ cười.

Đeo nhẫn xong, hai người ôm chặt nhau, mọi người lại ồn ào "Hôn một cái", lần này không chờ Lâm Nhan đồng ý, ngược lại Tạ Phong Trần gấp gáp công khai biểu thị chủ quyền, vừa đè lên môi Lâm Nhan vừa hôn thật mạnh.

Hoa tươi, người tuyết, lồ ng đèn, pháo hoa, nhẫn kim cương, cầu hôn, cuối cùng người đàn ông này cũng có thể khiến cho người ta vui vẻ và bất ngờ, có th ô tục nhưng lãng mạn, Lâm Nhan cảm thấy nếu nửa đời sau thật sự cần cùng một người bạn đời thì Tạ cẩu là một lựa chọn rất tốt.

Trong biệt thự nhà họ Sở cũng được trang trí vô cùng xinh đẹp, khắp nơi đều là hoa tươi, đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, cầu hôn thành công thì mọi người tụ lại một chỗ cùng mở tiệc, bố Sở và mẹ Sở nhìn một đám người trẻ tuổi tụ tập cười giỡn cùng một chỗ, ăn nhậu chơi bời, trong mắt cũng ngập tràn vui vẻ và hân hoan.

"Trong nhà quạnh quẽ hai mươi mấy năm, lâu lắm mới náo nhiệt như vậy, con gái về nhà thật là tốt quá." Bố Sở sinh lòng cảm khái.

"Đúng vậy! Nhìn thấy con gái chúng ta có thể trưởng thành như vậy, còn có nhiều bạn tốt, bây giờ lại tìm được bạn đời, em cũng yên tâm rồi." Mẹ Sở cười, đôi mắt rưng rưng, trong lòng vừa vui mừng lại vừa thỏa mãn, còn có tràn đầy lưu luyến.

"Đừng nói bậy bạ, em sẽ khá hơn thôi." Bố Sở nghe vậy, trong lòng chua xót không thôi.

"Chúng ta đã là vợ chồng vài chục năm, đừng nói những lời này để an ủi em. Trường Lâm, trong những năm tháng cuối đời này, em không còn quá nhiều thời gian để nhìn thấy con gái, có con gái ở cùng em thì em đã vô cùng thỏa mãn. Cứ vậy đi, em cũng không tiếc nuối, nếu em qua đời, em muốn anh thay em chăm sóc con gái thật tốt, chúng ta để con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mới tìm về được, là do chúng ta mắc nợ đứa nhỏ này."

Mẹ Sở hiểu ý cười, vỗ vỗ cánh tay chồng trên vai mình, an ủi ông.

"Đừng nói những lời này, anh nghe sẽ thấy khó chịu." Hốc mắt bố Sở đỏ ửng, trong lòng vô cùng khó chịu, gắt gao ôm chặt bả vai vợ mình.

"Aizz! Sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải đi một bước như vậy, nhưng mà em chỉ đi trước dò đường một chút thôi. Mình à, anh yên tâm, lúc đến chỗ uống canh Mạnh Bà, em sẽ không uống, nếu anh không chê, kiếp sau em vẫn muốn gả cho anh." Mấy ngày nay mẹ Sở đã sớm xem nhẹ chuyện sinh tử, tuy rằng không nỡ nhưng không ai có thể thay đổi được kết quả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!