Mẩu lá hẹ vụn vãi đầy bàn trà, lẫn lộn trong mấy hộp đồ ăn mang về, bày ra một cảnh tượng lộn xộn chẳng khác gì chiến trường.
Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng. Tưởng Vũ lập tức rút một tờ khăn giấy, vội vàng lau miệng, rồi lại cắm cúi dọn dẹp mặt bàn, trong lòng thầm nhủ: May mà Giang Nghiên không ăn mấy món này, không thì chắc mình bị chửi tới chết.
"Gì đấy? Sao tự dưng gặp lại cô ấy?"
Tưởng Vũ cảm thấy đời đúng là như mơ.
Tối hôm trước còn thấy Giang Nghiên uống đến say khướt, miệng lẩm bẩm nói không còn yêu Nhan Yểu nữa, thế mà vài ngày sau đã đụng mặt, có đùa nhau không vậy trời?
"Lúc đi xem mắt."
Giang Nghiên đáp, giọng nghe thì bình thản, nhưng trong ánh mắt lại dậy sóng từng cơn không sao kìm lại nổi.
Ánh nhìn anh dừng lại nơi bức ảnh đại diện, một bóng lưng mơ hồ dưới ánh hoàng hôn, chẳng rõ mặt mũi ra sao, nhưng anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay đó là cô.
"Woa! Phải nói là kịch tính thế này cơ à?"
Tưởng Vũ thấy món ăn trước mặt như càng thêm ngon. Dù gì thì tình tiết như phim truyền hình thế này đúng là cực kỳ bắt vị.
Vừa húp canh vừa tò mò gặng hỏi: "Thế rồi sao? Hai người có nói chuyện gì không? Tin nhắn lúc nãy là cô ấy nhắn à? Trời má, thêm được WeChat rồi à? Tiến triển nhanh đấy!"
Tưởng Vũ đúng là luật sư, tốc độ nói nhanh như bắn liên thanh, giọng thì lộ rõ vẻ hóng chuyện không giấu giếm.
"Cô ấy không nhớ tôi."
Lời vừa thốt ra, tay đang cầm đũa của Tưởng Vũ khựng giữa không trung, cả phòng khách to lớn cũng lặng đi như tắt tiếng.
Một lúc lâu sau, Tưởng Vũ mới vội nuốt chửng miếng thức ăn trong miệng, vẻ mặt trở nên lúng túng, cố gắng tìm lời an ủi: "Ờm... Cô ấy hồi đó vốn chẳng ở trường nhiều, bạn cùng lớp chắc nhớ chẳng được mấy ai. Mà cũng mười mấy năm rồi, không nhớ thì cũng... bình thường..."
Giọng càng nói càng nhỏ, đũa cũng đặt xuống, trong lòng Tưởng Vũ chỉ muốn tự tát mình một cái.
Giang Nghiên nói ra câu đó với vẻ điềm tĩnh, nhưng Tưởng Vũ hiểu, đó là một sự thật vô cùng tàn nhẫn.
Mười mấy năm tương tư, mười mấy năm không quên, cuối cùng hóa ra chỉ là một trò hề.
Nhan Yểu là vết chu sa, là ánh trăng trắng muốt trong lòng Giang Nghiên. Tưởng rằng ba năm đồng học ít ra cũng để lại chút gì trong ký ức của đối phương. Nhưng không, hiện thực phũ phàng hơn họ tưởng.
Chẳng trách ai cả. Nghĩ lại, thời cấp ba ấy, tình cảm của Giang Nghiên quá kín đáo. Đến cả Tưởng Vũ cũng chỉ tình cờ mới phát hiện ra.
Không ai nghĩ một học sinh xuất sắc, con cưng của thầy cô như anh lại có thể thầm thích một cô gái nổi loạn, chẳng mấy khi đến lớp. Nếu không nhờ một lần bắt gặp Giang Nghiên lén đặt bản kiểm điểm có tên "Nhan Yểu" lên bàn giám thị, có khi đến giờ Tưởng Vũ vẫn chẳng hay biết gì.
Người đàn ông ngồi trên sofa im lặng đến mức khiến Tưởng Vũ thấy bất an.
"... Giang Nghiên, bỏ đi."
Chẳng rõ qua bao lâu, cuối cùng Tưởng Vũ cũng mở lời, giọng trầm thấp đầy cảm khái.
"Cậu với cô ấy không phải cùng một kiểu người, căn bản là không có khả năng."
Vừa nói, anh ấy vừa cúi đầu gắp đồ ăn, nhưng vị giác đã chẳng còn mấy.
"Cậu thấy đó, cô ấy thậm chí còn không nhớ ra cậu là ai, thì nói gì đến mấy chuyện 'lén lút' hồi cấp ba."
Giang Nghiên siết chặt ánh mắt, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại cuối cùng cũng nhúc nhích, quay lại khung trò chuyện đang trống không. Tin nhắn anh gửi đi như đá chìm đáy biển, không một hồi âm.
—
Chiều hôm sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!