Chương 74: Ngoại truyện 15: Trốn học

Bốn tuổi, Giang Quan Thư đã trở thành "thiên sứ nhỏ" ai gặp cũng yêu. Ngày ngày cô bé cột hai búi tóc do Giang Nghiên tỉ mỉ buộc, mặc chiếc quần yếm đáng yêu, dù gương mặt vẫn lạnh tanh nhưng đi trên đường vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, khiến người qua đường phải ngoái lại thêm vài lần.

Độ tuổi này, lẽ ra Quan Thư phải đang ở trong trường mẫu giáo, cùng các bạn đồng trang lứa vẽ tranh, hát đồng dao, học chữ cái. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, cô bé lại cực kỳ ghét trường mẫu giáo, sáng nào cũng tìm mọi mánh khóe để thoát khỏi "số phận" phải đến lớp.

Về chuyện học hành của "tiểu công chúa" này, Giang Nghiên dĩ nhiên coi trọng vô cùng. Làm cha mẹ, anh luôn muốn con mình có môi trường giáo dục tốt nhất. Trường mẫu giáo mà Quan Thư đang học cũng là do anh tự tay chọn lựa sau khi tham khảo thông tin trên mạng, khảo sát thực tế, cân nhắc cả danh tiếng và chất lượng.

Thế nhưng, cô công chúa này mới học được hai ngày đã nhất quyết không chịu đi nữa.

Ban đầu là giả ốm, trốn tìm, bày đủ trò mèo để trốn học. Sau này khi bị Giang Nghiên nhìn thấu chiêu trò, anh trực tiếp bế thốc cô bé tới lớp. Yên ổn được hai ngày, thì nhà trường lại gọi điện báo rằng Quan Thư đã tự ý trốn học.

Lúc nhận cuộc gọi này, phản ứng đầu tiên của Giang Nghiên là kinh ngạc: trong trường mẫu giáo an ninh nghiêm ngặt như thế, sao có thể để một đứa trẻ bốn tuổi chạy ra ngoài?

Mãi đến khi xem camera giám sát, anh mới biết tài trốn học này đúng là di truyền từ mẹ!

Vừa tức vừa bất lực, anh thấy Quan Thư ra khỏi trường đã được người đón lên xe, mà người đó không ai khác chính là trợ lý của Nhan Yểu – A Mỹ. Ngay cả chiếc xe cũng là chiếc G

-Class của Nhan Yểu.

Giang Nghiên lập tức hiểu đây là một vụ "nội ứng ngoại hợp", kế hoạch trốn học được chuẩn bị từ trước.

Anh chỉ biết bất lực thở dài, mẹ con nhà này đúng là rất giỏi bày trò "gây chuyện" cùng nhau, nhưng không ngờ Nhan Yểu lại còn giúp con gái trốn học. Đúng là "tốt thì không học, chỉ học mấy trò xấu". Tính phản nghịch này, chắc ăn sâu vào máu, y hệt mẹ nó.

Giang Nghiên đành vừa giải thích với giáo viên rằng mẹ bé có việc nên đón con, vừa xin lỗi thay cho "sự cố" mà vợ con gây ra.....

Tại tòa nhà chụp ảnh cho tạp chí, Nhan Yểu đang cầm máy ảnh bấm liên tục dưới ánh đèn sân khấu, xung quanh là nhân viên trong trạng thái tập trung cao độ.

Khi cô vừa hạ máy ảnh, chuyên viên trang điểm phía sau lập tức tiến lên bổ sung lớp makeup cho người mẫu.

Đúng lúc ấy, A Mỹ dắt Giang Quan Thư bước vào từ ngoài studio.

Ngay khi xuất hiện, bầu không khí trong phòng chụp lập tức trở nên rộn ràng hẳn lên. Mọi ánh mắt gần như đồng loạt hướng về phía "hạt đậu nhỏ" chưa đầy một mét này, ánh nhìn vừa tò mò vừa thích thú.

Quan Thư đeo chiếc balo thỏ, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng trong studio rộng lớn, lập tức tìm ra "tọa độ an toàn" là mẹ cô bé.

Trong mắt Quan Thư, tất cả người lớn xa lạ ở đây đều là "người khổng lồ", chỉ có chỗ mẹ mới khiến cô bé cảm thấy yên tâm.

Cô bé vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng vừa thấy Nhan Yểu đã lập tức buông tay A Mỹ, "lạch bạch lạch bạch" chạy về phía mẹ, ôm chặt lấy chân cô.

Hai tai thỏ trên chiếc balo đung đưa theo từng bước chạy, lọt vào mắt các nhân viên, liền khiến họ bị "đánh úp" bởi một đòn đáng yêu chí mạng.

Trời ơi, thiên sứ ở đâu đáp xuống thế này!

"Mẹ ơi." Giọng trẻ con non nớt, rõ ràng vang lên.

Cả studio bỗng yên lặng vài giây, bầu không khí hơi ngượng ngập.

Mọi người từng nghe đồn Nhan Yểu đã kết hôn và có con, nhưng khi cục cưng này thật sự xuất hiện, chẳng ai nghĩ tới việc đặt hai chữ "mẹ con" lên họ.

Trong ấn tượng của mọi người, Nhan Yểu là "gợi cảm", "lạnh lùng", "mỹ nhân", chẳng có chữ nào liên quan tới "đáng yêu".

Vậy mà, khi nghe Quan Thư gọi "mẹ", ai nấy đều sững ra một chút rồi lại thấy đúng là hợp lý.

Nhan Yểu cúi đầu nhìn bánh pudding nhỏ bên chân, bàn tay xoa mái tóc bé, còn cố tình kéo lộn xộn hai búi tóc vốn được Giang Nghiên cẩn thận buộc gọn từ sáng.

Giang Nghiên không ngờ, hóa ra con gái không phải tự nghịch phá tóc, mà là do vợ anh cố ý bày trò!

"Con tự tìm chỗ ngồi, đợi mẹ xong việc sẽ đưa con đi chơi." Nhan Yểu nói, giọng điệu chẳng khác gì đang bảo một người lớn.

Quan Thư đã quen với kiểu nói chuyện này của mẹ, ngoan ngoãn buông chân cô, đảo mắt tìm chỗ trống, rồi lại lạch bạch chạy tới, "píu" một tiếng nhảy lên ghế, ôm balo trước ngực ngồi im lặng như cục cưng ngoan nhất thế giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!