Chương 72: Ngoại truyện 13: Em là mạng sống của anh

Ngày Giang Quan Thư chào đời, phòng bệnh VIP cao cấp chất đầy quà cáp, tất tần tật từ đồ dùng cho trẻ sơ sinh cho tới vàng bạc châu báu đắt đỏ. Thỉnh thoảng y tá vào kiểm tra, nhìn thấy cả một góc phòng toàn quà, trong lòng cũng rõ mồn một: công chúa nhỏ này chắc chắn sẽ được cưng chiều tới tận trời.

Hai ông bà Giang vốn là những học giả có tiếng trong giới học thuật, bốn chữ "đức cao vọng trọng" dùng để hình dung còn thấy khiêm tốn.

Ngày tin mẹ tròn con vuông truyền ra, Dung Mạn Uyển mừng đến rơi nước mắt, lập tức đăng một status lên vòng bạn bè. Tin này truyền mười, mười truyền trăm, các mối quan hệ của ông bà Giang lần lượt cử người mang quà đến chúc mừng.

Hai, ba hôm sau, tổng giám đốc tập đoàn Hải Dược, cũng là chú hai của Giang Nghiên, tới thăm cháu dâu. Nhìn cô bé nằm ngủ trong nôi, ông vui mừng vô cùng, một mực khẳng định sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân, rồi vung tay tặng ngay căn biệt thự ở phía đông thành phố cho đứa cháu gái mới ba ngày tuổi.

Phải biết, giá nhà ở khu đó không hề rẻ, chỉ căn biệt thự này thôi đã được định giá sơ sơ tầm một trăm triệu tệ, chưa tính phần nội thất.

Mà trẻ sơ sinh vốn chẳng xinh đẹp gì, gương mặt nhăn nhúm, da đỏ hồng, trông chẳng khác gì một chú khỉ con chưa tắm. Sau khi tỉnh lại, Nhan Yểu nhìn cô bé trong nôi, không ít lần nghi ngờ liệu có phải do đột biến gen hay không, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc chọc gò má mềm mịn ấy, khẽ lẩm bẩm: "Sao lại xấu thế này."

Có lẽ nghe được lời chê bai của mẹ, vốn đang ngủ say, Giang Quan Thư lập tức "oa" một tiếng khóc vang. Tiếng khóc non nớt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh làm Nhan Yểu giật mình trợn to mắt, nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết nên làm gì.

Đúng lúc đó, Giang Nghiên vừa từ ngoài bước vào nghe thấy tiếng khóc, vội sải bước đến bên nôi, thành thạo bế cô bé lên dỗ dành.

Giang Quan Thư mới vài ngày tuổi nhưng dường như đã biết rõ ai là người cưng mình nhất. Chỉ vừa vào vòng tay của ba chưa bao lâu, cô bé liền nín khóc, chép chép miệng hai cái rồi ngủ tiếp.

Nhan Yểu thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung vì lúc nãy chọc con, giờ mới ngượng ngùng thu về. Bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi né tránh.

"Không phải lỗi của em nhé, em chỉ mới nói có một câu mà con đã khóc rồi."

Giang Nghiên chưa từng thấy Nhan Yểu như vậy, có chút cẩn thận dè dặt, nhưng khí chất vẫn kiêu ngạo, như thể nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân cũng phải bó tay trước cô công chúa nhỏ này.

"Em nói gì với con?" Anh hỏi, tay vẫn ôm con gái thật chắc, đỡ vững vàng.

"Không có gì, chỉ bảo nó xấu thôi."

Giang Nghiên: "..."

Có bà mẹ nào lại chê con gái ruột mình xấu vậy chứ?

"Xấu chỗ nào, rõ ràng là rất xinh." Anh phản bác ngay, cúi đầu quan sát cẩn thận từng đường nét của con gái, "Anh thấy sau này chắc chắn con sẽ trở thành một cô gái dịu dàng đoan trang, xinh đẹp vô cùng."

Nhan Yểu liếc anh một cái, cảm thấy đúng là anh đã bị "bộ lọc con gái" làm mờ mắt, nên chẳng buồn tranh luận nữa.

Một tháng sau, Giang Quan Thư lớn thêm chút, gương mặt nở nang, xinh xắn như búp bê, chẳng khác nào chứng minh mẹ mình đã "mắt mờ" thật.

Đôi mắt của Giang Quan Thư là mắt mèo giống hệt mẹ, màu tròng mắt hơi sáng, lông mi lại dài bất thường, điểm này là di truyền từ bố. Khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh, trắng trẻo mịn màng, khi dùng đôi mắt ấy nhìn ai thì trông thuần khiết hệt như thiên sứ đội hào quang, khiến người ta chỉ muốn dâng hết mọi điều tốt đẹp trên đời cho cô bé.

Trong tiệc đầy tháng, Giang Quan Thư vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý. Ngay cả bố Giang vốn nghiêm nghị cũng không giữ nổi hình tượng thường ngày, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở hoa rạng rỡ, miệng liên tục gọi "cháu cưng", nâng như sợ rơi, ngậm như sợ tan.

Một tháng tuổi, Giang Quan Thư đã thừa hưởng trọn vẹn khí chất của bố mẹ, đối diện với nhiều họ hàng xa lạ vẫn không hề bối rối, gương mặt nhỏ nhắn không biểu cảm, thỉnh thoảng chỉ đảo tròng mắt, không khóc không cười, còn toát ra chút cảm giác lạnh lùng chẳng biết học từ ai.

Nhưng cho dù là vậy, cả nhà họ Giang đều cưng chiều cô bé hết mực, chỉ có mẹ ruột là Nhan Yểu là vẫn giữ được chút bình tĩnh.

Khi tròn một tuổi, Giang Quan Thư càng thêm xinh xắn, để tóc đầu nấm tròn trịa, mặc bộ đồ được giáo sư Giang tỉ mỉ phối sẵn. Chụp bừa một tấm đăng lên mạng cũng đủ biến thành hotgirl nhí.

Nhan Yểu là nhiếp ảnh gia, trước giờ chưa từng chụp cho trẻ con, nay có sẵn mẫu nhí, thế là thường xuyên mang Giang Quan Thư ra làm "chuột bạch" luyện tay nghề.

Với cô vợ coi con gái như công cụ thế này, Giang Nghiên vừa là chồng vừa là cha thật sự bất lực.

Cả nhà ai cũng nâng niu Giang Quan Thư như bảo vật, chẳng ai dám nặng lời, chỉ riêng Nhan Yểu là khác. Dù con có được khen nhiều thế nào, ấn tượng của cô về con vẫn dừng lại ở hình ảnh "con khỉ nhỏ" ngày mới sinh, mới nghe một câu "xấu" là khóc ầm lên.

Để hóa giải "hiểu lầm mẹ con", một hôm Giang Nghiên đặc biệt mặc cho con gái váy công chúa, còn buộc hai chùm tóc hai bên, trông đáng yêu hết mức.

Nhan Yểu ngồi trên sofa, yên lặng chờ Giang Quan Thư tập tễnh bước lại, vừa đối diện đôi mắt tròn xoe kia, trái tim đã mềm nhũn. Cô bế con lên đùi, ngắm nghía kỹ.

Ừm... đúng là xinh thật. Bố mẹ đều đẹp thế này, con sao mà xấu cho được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!