Chương 6: Chúng ta từng là bạn học

"Dùng cái này."

Giọng nam trầm ổn, mang theo chút từ tính len qua màng tai, khiến Nhan Yểu hơi ngẩn ra một giây.

Ánh mắt cô liếc qua chiếc khăn tay kẻ sọc màu xanh đậm, ngón tay thon dài đặt hờ lên mép khăn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, ánh lên lớp bóng nhè nhẹ, vô hình trung toát ra chút khí chất cấm dục.

Ánh nhìn theo cánh tay đi lên, cô bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ấy, trong con ngươi kia, phản chiếu rõ ràng dáng hình của chính mình.

Cà phê là loại đá, đổ lên áo cũng không đến mức bỏng, dù lớp áo hai dây bên trong vẫn còn khô, nhưng da thịt bên ngoài cũng bị dính ít nhiều.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Nhan Yểu từ chối lời tốt bụng của 'người lạ', nhận lại khăn giấy từ tay nhân viên phục vụ rồi thong thả lau sạch vết cà phê trên người.

Nói thật, gặp chuyện này thì ai mà chẳng thấy xui xẻo, không ít người sẽ nổi nóng đòi bắt đền nhân viên. Nhưng Nhan Yểu lại điềm nhiên đến kỳ lạ, không hề tỏ ra chật vật hay mất kiểm soát một chút nào.

Ngay lúc đó, quản lý của quán cà phê cũng vội vàng chạy đến, kéo nhân viên vừa gây họa lại nhận lỗi rối rít, thái độ cực kỳ chân thành, như thể chỉ cần cô gật đầu một cái là có thể lập tức đuổi việc anh chàng kia ngay.

Mặt nhân viên tái mét, hiển nhiên cũng đoán được kết cục của mình.

Nhan Yểu liếc mắt nhìn xuống sàn nhà, không xa có một vũng nước vừa bị giẫm lên văng tung toé, rõ ràng chính là hung thủ gây ra cú trượt chân vừa nãy.

"Không sao, làm lại một ly đi, tôi lấy mang về." Nhan Yểu phẩy tay, giọng bình thản.

Cả quản lý và nhân viên đều không ngờ cô lại dễ tính như thế, ngẩn người mất vài giây, sau đó mới cuống quýt lui về phía sau, dặn người đến dọn dẹp hiện trường.

Nhan Yểu chỉnh lại quần áo xong, thấy người đàn ông ban nãy không biết từ lúc nào đã rút tay về, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề có ý rời đi.

"Anh đây còn có việc gì sao?" Nhan Yểu nhướng mày, vô thức mím môi cười nhẹ.

Thời buổi này còn mang theo khăn tay ra đường thì đúng là hiếm có. Mấy ông già bảy tám chục tuổi thì có thể, chứ như người đàn ông trước mặt này, ngoại hình bảnh bao, tuổi tác nhìn cũng không lớn, mà lại thủ sẵn một chiếc khăn tay theo người, cũng thú vị đấy chứ.

Ánh mắt cô lướt qua bàn cà phê phía sau lưng anh, không biết từ bao giờ người con gái ngồi cùng đã rời đi, xem chừng là bị cái tính cách cứng nhắc khô khan của người đàn ông này dọa cho bỏ chạy.

"Tôi họ Giang." Người kia bỗng cất lời, ánh mắt nhìn cô sâu thăm thẳm, dường như còn ẩn chứa cảm xúc đặc biệt nào đó.

Nhan Yểu khựng lại một nhịp, lần đầu tiên được chứng kiến kiểu tự giới thiệu trực diện đến vậy.

"Chào anh, tôi họ Nhan."

Thành thật mà nói, cô không thiếu người đến bắt chuyện, đi trên đường bị xin WeChat cũng không ít lần, nhưng kiểu tiếp cận "chắc như bắp" thế này đúng là lần đầu gặp.

"Tôi biết." Biểu cảm của người đàn ông bỗng lạnh hơn một chút.

Anh nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, một lát sau lại chậm rãi mở miệng: "Lớp 6 trường Nhất Trung, chúng ta từng là bạn học."

Nhan Yểu: "..."

Không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngập.

Cô nhanh chóng rà lại ký ức, lục tìm trong đầu những mảnh vụn ký ức đã phủ bụi.

Họ Giang, từng học chung lớp, hiện là giảng viên trường Đại học Q... chẳng phải chính là "học thần" mà Triệu Tiểu Du nhắc đến hôm trước sao?

"Bạn học Giang à, trùng hợp thật đấy."

Nhan Yểu suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ nổi tên đầy đủ của người đối diện, đành phải khách sáo gọi một tiếng "bạn học Giang".

Hình như anh cũng đoán được điều đó, trầm mặc mấy giây rồi chủ động nói: "Giang Nghiên. Tôi tên là Giang Nghiên."

Nụ cười trên mặt Nhan Yểu hơi khựng lại. Lúc này cô cũng thấy bản thân hơi thiếu lễ độ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!