Trong tuần tiếp theo, tổ quay chương trình thường xuyên theo sát Giang Nghiên để ghi lại một vài phân cảnh kiểu ghi chép thực tế.
Vì chương trình này không giống các show giải trí cần hiệu ứng kịch tính, nên dạng bán tài liệu như thế này lại lấy "ghi chép chân thực" làm điểm bán lớn nhất. Vì thế đội ngũ theo sát Giang Nghiên cũng không nhiều, chỉ có hai ba người, vác máy quay âm thầm ghi hình suốt cả ngày, im lìm đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi họ đang quay chương trình.
Điều đó đối với Giang Nghiên là một chuyện tốt, cảm giác bực bội khi vô tình nhận công việc này cũng vơi đi không ít. Chỉ là, kể từ hôm chia tay trong studio, suốt ba ngày liền không hề thấy bóng dáng Nhan Yểu đâu trong các phân cảnh quay đi theo.
Ban đầu Giang Nghiên cứ tưởng công việc mà Nhan Yểu nói là sẽ theo đoàn quay suốt cả chặng đường, nhưng giờ xem ra, là anh nghĩ quá nhiều rồi.
Anh cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì. Cảm giác đó cứ như thể trái tim anh bỗng bị nhấc bổng lên, anh đã chuẩn bị tinh thần để đón lấy k*ch th*ch, nhưng cuộc sống lại cứ bình thường trôi qua khiến trái tim đó từng chút từng chút hạ xuống, mang theo sự thất vọng mơ hồ.
Đội quay ba người lặng lẽ theo Giang Nghiên suốt một tuần, rốt cuộc cũng phát hiện: hóa ra cuộc sống của Giang Nghiên nhàm chán đến không ngờ.
Tưởng chừng một giáo sư trẻ tuổi, có tài, lại đẹp trai như anh sẽ có không ít thú vui giải trí khi rảnh rỗi. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư đẹp trai này nhìn chẳng khác gì nam chính phim Hàn, cuộc sống chỉ xoay quanh hai địa điểm: căn hộ và trường học. So với một ông lão sáu mươi tuổi sống cô đơn, anh còn buồn tẻ hơn.
Tuy chương trình thuộc đài quốc gia, thiên về giáo dục và công ích, nhưng vì điều kiện sinh tồn cơ bản, tổ chương trình vẫn phải cố gắng tạo điểm nhấn, mời Giang Nghiên làm khách mời chính là một chiêu trong số đó.
Nhóm đạo diễn ôm mộng rất đẹp, nhưng lại không ngờ người đàn ông hai tám tuổi này sống như đã về hưu, khiến kế hoạch xem như phá sản toàn tập.
Vì chuyện này, tổ đạo diễn đành phải cử người đến "nói chuyện nghiêm túc" với Giang Nghiên, mới xoay sở được một buổi quay cảnh luyện tập thể hình.
Thực ra, bình thường Giang Nghiên vẫn tập luyện. Trong căn hộ của anh có hẳn một phòng trang bị thiết bị thể hình, cách vài ngày anh sẽ vào đó rèn luyện vài tiếng để giữ sức khỏe và vóc dáng.
Chỉ là gần đây vì lịch quay chương trình, anh mới tạm gác kế hoạch luyện tập lại. Giờ nghe tổ đạo diễn muốn quay cảnh anh tập gym, anh cũng hơi do dự rồi cuối cùng đồng ý.
Chỉ có điều anh thật sự không hiểu, quay mấy cảnh tập luyện thì có gì mà hấp dẫn?
Hôm đó là cuối tuần, đội quay đến căn hộ Giang Nghiên trước cả hai giờ chiều. Nhưng lần này, ngoài cô trợ lý nữ và hai anh quay phim thường thấy, lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà tới.
"Chào buổi chiều, giáo sư Giang. Hôm nay lại làm phiền anh rồi." Cô trợ lý đứng trước cửa cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt là mắt sáng rực lên.
Có lẽ vì đang ở nhà một mình nên Giang Nghiên mặc khác hẳn mọi khi. Chiếc áo len cổ tròn màu đen khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dịu đi không ít, cổ áo để lộ ra xương quai xanh, tóc mái rủ xuống trán, cả người trông trẻ trung chẳng khác nào sinh viên mới ra trường.
Phải nói, anh mặc sơ mi thì thanh cao nghiêm túc, mặc đồ thường thì lại có một kiểu thu hút khác.
Cô trợ lý lập tức đập đập vào đồng nghiệp đang ngẩn ra phía sau, ra hiệu bật máy quay gấp.
"Chào buổi chiều." Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhạt nhẽo như thường, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cô trợ lý đang long lanh ánh nhìn ấy, dừng thẳng vào người con gái cuối hàng.
Chỉ thấy cô dường như có cảm ứng, mỉm cười nhìn anh, rồi mấp máy môi nói không thành tiếng: "Em đến rồi."
Tay đang nắm tay nắm cửa của anh bỗng siết lại, người con gái mấy hôm không gặp đột ngột xuất hiện ngay trước mắt, khiến trái tim đã lặng yên của anh lại bắt đầu bồn chồn không yên.
"Giáo sư Giang, hay là... chúng ta vào trong nói chuyện?" Cô trợ lý thấy anh cứ đứng ngẩn ra mãi ở cửa, rốt cuộc cũng lên tiếng nhắc khéo.
Nghe vậy, Giang Nghiên mới có vẻ như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, lúng túng thu ánh mắt về, nhường chỗ cho bốn người vào nhà.
Vì trước đó đã bàn bạc trước kế hoạch quay hôm nay, sau khi vào nhà, các anh quay phim liền cùng cô trợ lý đi vào phòng quay chính, bắt đầu dàn dựng thiết bị.
Trong phòng khách rộng thênh thang giờ chỉ còn lại Giang Nghiên và Nhan Yểu.
Giang Nghiên nghiêng đầu, thấy cô gái nọ thành thạo xách túi máy quay đi tới sofa, uể oải ngồi xuống, rồi mới ngẩng lên liếc nhìn anh, giọng điềm nhiên: "Vì công việc thôi, chắc giáo sư Giang sẽ không để tâm chứ?"
Vừa nói, cô vừa mở túi máy quay, thuần thục kiểm tra thân máy, sau đó chậm rãi lắp ống kính vào.
Giang Nghiên sao lại không hiểu, đây chỉ là cái cớ. Lúc này môi anh mím chặt, biểu cảm chẳng chút gì gọi là vui mừng.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, đúng là trong lòng anh có một chút mừng rỡ, đã định bụng hỏi cô mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu, sao lại cắt đứt liên lạc, nhưng nghĩ lại hình như anh cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.
Nếu thật sự là công việc, thì sao mấy ngày trước lại không đến? Chẳng lẽ hợp đồng ký kết lại có thể tùy tiện như thế, muốn quay thì quay, muốn nghỉ là nghỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!