"Giáo sư Giang, tìm em có chuyện gì à?"
Hơi thở nóng rẫy lướt qua vành tai, mang theo ngữ điệu đầy hàm ý vang vọng trong phòng nghỉ yên ắng, khiến toàn thân Giang Nghiên bỗng cứng đờ, gần như tê dại nửa người trong chớp mắt.
Bàn tay đang nắm chốt cửa bất giác siết lại, thân thể người đàn ông căng chặt, ánh mắt lại dừng ở bàn tay đặt sát lên cánh cửa, như thể bị bắt gặp tại trận khi đang lén làm chuyện gì mờ ám, luống cuống không biết làm sao.
Một lúc sau, Giang Nghiên xoay người lại, đúng lúc Nhan Yểu cũng nghiêng người tiến gần. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Giang Nghiên mới bừng tỉnh nhận ra khoảng cách giữa họ chưa đầy một gang tay.
Đôi mắt mèo xinh đẹp ánh lên tia sáng lấp lánh, khóe môi cong cong, đuôi mắt khẽ nhướn lên như gãi đúng chỗ ngứa, nụ cười ấy khiến tim Giang Nghiên khẽ loạn nhịp.
Yết hầu khẽ lăn một cái, hai tay Giang Nghiên vẫn đặt sau lưng lên tấm cửa, mu bàn tay nổi gân xanh, giống như tâm trạng lúc này của ahọ, căng thẳng đến cực điểm.
"Sao em lại ở đây?"
"Đây là công việc của em. Anh nói xem, sao em lại không ở đây được?" Nhan Yểu nhướng mày, đưa tay kia lên, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên thái dương anh, thái độ quá mức tự nhiên khiến Giang Nghiên khẽ nhíu mày.
"Em biết tôi không có ý hỏi chuyện đó."
Giang Nghiên không ngốc. Dù Nhan Yểu là nhiếp ảnh gia, nhưng từ trước đến nay cô chỉ chuyên chụp minh tinh và tạp chí thời trang, sao lại đi quay mấy ông giáo sư già nua làm nghiên cứu?
Cùng là giới nghiên cứu học thuật, chẳng lẽ ảnh chân dung cũng phải dính dáng đến thời trang?
Anh lại nhớ đến hôm chụp chân dung tại studio của cô. Khi đó, cô như nữ vương trong lãnh địa của mình, kiểm soát cả thể xác lẫn linh hồn anh. Cảnh tượng ngày ấy đến giờ vẫn còn hiện rõ trước mắt, cảm giác trên trán như lông chim khẽ lướt qua, vậy mà lại dẫn tới từng cơn điện xẹt truyền khắp cơ thể, khiến anh bối rối không biết phải bấu víu vào đâu.
Anh vươn tay, túm lấy cổ tay cô, ngăn lại động tác lau mồ hôi vừa rồi, nhưng những giọt mồ hôi mới không biết từ khi nào đã bắt đầu rịn ra.
Nhan Yểu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong bộ âu phục nghiêm chỉnh, Giang Nghiên hôm nay càng lạnh lùng hơn mọi ngày, nhưng cũng lại càng có sức hấp dẫn.
Bộ vest được cắt may hoàn hảo phô bày toàn bộ tỉ lệ cơ thể anh, vai rộng eo thon, hông đầy đặn, từng chỗ một đều gần như hoàn mỹ. Mà chính cô cũng đã từng trải nghiệm cơ thể ấy dưới lớp âu phục, cảm giác chân thực, khó lòng quên được.
Vừa rồi khi quay hình, lòng cô đã sớm xao động. Chỉ là nơi này không giống studio riêng của mình, không thể muốn làm gì thì làm. Quan hệ giữa hai người giờ đây... cũng không còn như trước, không thể chẳng cần kiêng dè.
"Anh nóng thật à?" Nhan Yểu cố tình hỏi.
Giang Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ móc từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay kẻ caro màu lam, cúi đầu lau đi ngón tay ướt của cô.
Ánh mắt Nhan Yểu nặng nề dõi theo anh, bắt được sự nghiêm túc ẩn hiện trên khuôn mặt anh, bất giác phì cười.
Rút tay khỏi tay anh đang giữ, cô giành lấy chiếc khăn tay, lau sạch mồ hôi trên thái dương anh: "Lý do em xuất hiện ở đây... anh thật sự không biết sao?"
Hô hấp đột nhiên trở nên nông, nhịp tim rối loạn dần tăng tốc, nhắm thẳng về phía người trước mặt như không thể kiểm soát.
Nhan Yểu luôn luôn như thế, chỉ một câu nói, một hành động đơn giản thôi, cũng có thể khiến tim anh loạn nhịp.
Giang Nghiên cố ý kháng cự. Dù đến tận lúc này, anh vẫn đang giãy giụa muốn trở thành kẻ vô tình. Điều này anh có thể làm với bất kỳ ai, ngoại trừ Nhan Yểu.
"Công việc này... không hợp với em."
"Hợp đồng ký giấy trắng mực đen, có gì mà hợp với không hợp? Chẳng qua là kiếm tiền thôi." Nhan Yểu lau xong mồ hôi, lại đưa khăn tay trả lại vào tay Giang Nghiên, "Anh thấy em không hợp, vậy ai hợp? Có ai hiểu rõ anh hơn em..."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt dọc từ ngực anh xuống bụng, rồi dừng lại nơi thắt lưng: "Cả cơ thể của anh nữa."
Sống lưng Giang Nghiên cứng đờ, máu trong người bỗng chốc sôi sục chạy về nơi không nên tới.
Sắc mặt anh đen kịt, lập tức đập mạnh vào tay cô đang làm càn, nghiến răng nghiến lợi: "Nhan Yểu, em...!"
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện càng lúc càng gần.
"Ơ, giáo sư Giang đâu rồi nhỉ? Phỏng vấn tiếp theo là đến anh ấy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!