Máu như đang sôi ngầm, người đàn ông toàn thân căng chặt, nhìn thẳng Nhan Yểu. Dưới đôi đồng tử đen thẫm như có thể nhỏ ra mực ấy, dường như ẩn giấu cảm xúc càng thêm cố chấp.
Trên môi anh, ngón cái của cô vẫn dừng ở chỗ nóng rẫy, mơn man đầy ám muội. Đôi mắt mèo hơi nheo, trong mắt vương chút trêu chọc, chốc lát sau, cô nhàn nhạt mở miệng: "Rách rồi."
Môi đã rách, rịn máu, đủ thấy nụ hôn vừa rồi dữ dội đến mức nào.
Khoảnh khắc này, họ như lại quay về hơn một tuần trước, quay về những ngày còn đang say đắm, quấn quýt không rời.
Đầu ngón tay cô xoay miết trên vết thương từng nhịp từng nhịp, như đang chơi đùa với "chiến lợi phẩm" của mình.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay túm lấy cổ tay Nhan Yểu, rồi dưới ánh nhìn dần lạnh lại của cô, gỡ từng tấc một.
"Nhan Yểu, tôi là một người đàn ông bình thường."
Giọng nói vốn lạnh nhạt nhuộm hai phần khàn khàn, Nhan Yểu biết đó là bằng chứng anh đã động lòng.
Ngẩng đầu đối diện mắt anh, Nhan Yểu rút tay mình về, chủ động kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, như muốn nhìn rõ người đàn ông trước mắt hơn.
Thực ra Giang Nghiên luôn là người rất dễ hiểu, ánh mắt và cơ thể anh luôn truyền đến cô phản ứng và cảm xúc chân thực nhất. Cô là người phụ nữ đầu tiên anh yêu, cũng là người đầu tiên dạy anh cách hôn, cách l*m t*nh. Hai mươi tám năm chưa từng yêu đương, ở phương diện này Giang Nghiên sạch như một tờ giấy trắng, có lúc ở cạnh anh, Nhan Yểu còn thấy anh giống một thiếu niên trong sáng ngây thơ.
Nhưng là cô đã "dạy hư" anh.
Đến mức bây giờ, rõ ràng đã có cảm giác, anh vẫn có thể bình tĩnh quy hết thảy thành bản năng d*c v*ng thuần túy của con người.
Không ngoan, quá không ngoan.
Những đầu ngón tay buông bên người khẽ cọ vào nhau, như đang hồi tưởng lại xúc cảm ban nãy. Người đàn ông trước mắt lại trở về dáng vẻ tự chủ, điềm đạm của "Giáo sư Giang". Nhan Yểu khẽ bật cười: "Giang Nghiên, anh thay đổi rồi."
Hàng mi anh khẽ rung. Dưới ánh nhìn chứa nhiều ẩn ý của cô, anh xoay lưng, giọng lạnh nhạt: "Tối nay tôi ngủ phòng khách. Đồ đạc vẫn ở chỗ cũ."
Nhan Yểu nhìn theo bóng lưng anh. Khi anh càng lúc càng đi xa, cô bỗng mở miệng lần nữa: "Em hối hận rồi."
Bước chân Giang Nghiên khẽ khựng lại, thời gian như ngưng lại trong khoảnh khắc ấy.
Nghĩ đến những cảm xúc ngô nghê suốt mấy ngày nay, lúc này cô cũng buộc phải thừa nhận, cô đã để tâm đến anh.
Rõ ràng người đàn ông chưa từng dùng thủ đoạn gì cố ý công phá cô, nhưng cô thực sự đã thích anh rồi, là nghiêm túc.
"Giang Nghiên, cho em một cơ hội bắt đầu lại."
Rõ ràng đây là lời cầu xin, là níu kéo của kẻ thua cuộc, thế mà giọng Nhan Yểu lại chắc như bắp, trái lại càng giống một kẻ chủ động dẫn dắt.
Hai bàn tay thõng bên hông bỗng siết thành nắm đấm, nghe những lời này, Giang Nghiên lại chẳng thấy vui mừng chút nào.
Như trước mắt là một biển hoa rực rỡ, mà anh lại biết rất rõ chỉ cần bước lên một bước, biển hoa ấy sẽ hóa thành vực sâu vạn trượng.
"Rồi sau đó thì sao?"
Lâu lắm sau anh mới mở lời. Giọng nghe tưởng bình thản, nhưng đầy đắng chát: "Quay lại những ngày của một tuần trước, rồi chờ đến khoảnh khắc em hoàn toàn chán ngán ư?"
Giọng anh vốn êm tai, nhưng lúc này dùng khẩu khí điềm tĩnh nhất để nói ra câu hỏi nhạt thếch ấy, lại khiến ngực Nhan Yểu bất giác nhói đau như xé.
Môi khẽ hé, cô nhìn bóng lưng người đàn ông, thân hình cao lớn vững chãi chưa bao giờ trông gầy guộc như lúc này, phảng phất nỗi cô quạnh vô biên.
"Nhan Yểu, em biết tôi đã bao nhiêu lần muốn mở miệng bảo em cai thuốc không? Bao nhiêu lần muốn em bớt uống rượu một chút, bao nhiêu lần muốn em cách Tần Chiêu xa ra một chút..." Giang Nghiên chậm rãi đếm những điều đã qua. "Thật ra tôi chưa bao giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện như em nghĩ, cũng chẳng 'phóng khoáng' đúng mẫu em thích. Tôi là người rất nhỏ nhen, h*m m**n chiếm hữu với em tuyệt đối không ít hơn bất cứ người đàn ông nào."
"Tôi biết giữa chúng ta không công bằng, trước khi yêu đã rất rõ chuyện đó, nên tôi luôn rón rén giữ hình tượng của mình, làm một nửa biết lắng nghe, biết thấu hiểu."
Nhan Yểu hơi nhíu mày, lặng lẽ nghe anh kể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!