Chương 36: Không cần thiết đâu

Hôn nhân là gì?

Ít nhất trong lòng Nhan Yểu, đó chỉ là một thứ ràng buộc hư vô mơ hồ, không thể trói buộc lòng người, chẳng thể đổi lấy chân tình, cũng chẳng bảo chứng được bất kỳ lời hứa nào.

Luôn có người nghĩ rằng hôn nhân hợp pháp sẽ đảm bảo được quyền lợi của mình, ngây thơ cho rằng cái tên ký ở Cục dân chính, lời thề đã thốt ra sẽ đều trở thành hiện thực.

Giống hệt như người mẹ ngu ngốc của cô.

Về người mẹ đã qua đời sớm ấy, ký ức trong đầu Nhan Yểu thật sự không có nhiều.

Trong ấn tượng, bà gần như chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Việc sinh ra cô là kết quả sau bao tính toán toan tính, nhưng những mưu mô ấy cuối cùng cũng chẳng mang về cho bà thứ mình muốn. Vậy nên, sự tồn tại của bà, tựa như một trò cười.

Nhan Yểu thực sự là một đứa "có mẹ sinh không mẹ nuôi", từ khi có ký ức, người chăm sóc cô đều là bảo mẫu thuê bằng tiền. Người phụ nữ ngu ngốc ấy dường như khi mới sinh cô ra cũng từng giả vờ làm người mẹ hiền từ, hết mực yêu thương con gái trước mặt chồng, nhưng cái bà nhận được chỉ là sự chán ghét và phản bội.

Điều thiên hạ thích bàn tán nhất, mãi mãi là những chuyện dơ bẩn nhục nhã trong nhà người khác.

Nhan Yểu từng vô tình nghe thấy các người làm bàn tán, nói mẹ cô đã dùng đủ loại thủ đoạn mới mang thai rồi cưới được chồng.

Và khi ấy cô đã hiểu, hôn nhân chẳng thể ràng buộc được điều gì cả. Người muốn đi thì sớm muộn cũng sẽ đi, kẻ nhẫn tâm khi rời đi sẽ chẳng buồn quay đầu.

Về sau, có lẽ là không chịu nổi cô đơn, người phụ nữ đã dày công mưu tính để có được người đàn ông kia cuối cùng lại ngoại tình.

Rõ ràng là chính bà ta tự cầu xin mới có được cuộc hôn nhân ấy, vậy mà cuối cùng vẫn không thắng nổi h*m m**n của bản thân, vẫn phản bội cuộc hôn nhân do chính mình cầu khẩn mà thành.

Về sau nữa, nghe nói người đàn ông bà ta ngoại tình cùng cũng bỏ rơi bà.

Phụ nữ đặt tình yêu lên hàng đầu luôn chẳng thể chịu đựng nổi những cú sốc liên tiếp, cuối cùng vào một đêm mưa, bà ta đã kết thúc sinh mạng của mình.

Một bài học sống động rành rành trước mắt.

Tình cảm ấy mà, rõ ràng không chịu nổi sự phản bội, nhưng lại dễ dàng thay lòng.....

Nhan Yểu và Triệu Tiểu Du ở quán bar đến tận một giờ sáng.

Triệu Tiểu Du say xỉn be bét, đi đứng không vững, miệng vẫn lẩm bẩm đòi cho Tưởng Vũ biết tay.

Hai người họ lúc nào cũng cãi nhau to, vậy mà khi Nhan Yểu cõng cô nàng ra khỏi bar, lại thấy bóng dáng Tưởng Vũ đang đứng chờ trước cửa.

Tưởng Vũ vừa thấy Triệu Tiểu Du đang tựa lên vai Nhan Yểu, sắc mặt liền sa sầm, miệng thì lẩm bẩm nào là "Triệu Tiểu Du, em càng ngày càng bản lĩnh rồi đấy", nhưng tay lại rất nhẹ nhàng đón cô nàng về, đỡ cô nàng về phía chỗ đậu xe.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Nhan Yểu cảm thấy thật khó hiểu với kiểu quan hệ của họ, nhưng đôi khi lại thấy cũng có gì đó thú vị mới lạ.

Một cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, chưa kịp để cô hồi thần thì trên vai đã bất ngờ ấm lên. Ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức không cần quay đầu cũng biết là ai: "Dạo này bắt đầu trở lạnh rồi, lần sau ra ngoài nhớ mặc thêm áo."

Nhan Yểu khẽ nhướn mày, đưa tay giữ lấy chiếc áo khoác vừa được khoác lên người, quay đầu nhìn người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, bật cười: "Sao anh lại ở đây? Không phải mai có lớp à?"

Triệu Tiểu Du uống nhiều, Nhan Yểu đương nhiên cũng không uống ít hơn là bao. Chỉ là tửu lượng của cô tốt hơn hẳn, nên dù người đầy mùi rượu, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Giang Nghiên cúi người, giúp cô mặc áo vào, lúc cúi xuống kéo khóa ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc trên người cô, vẫn không nhịn được cau mày lại.

"Lớp chiều mới có, không sao." Anh nói, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng đầy cẩn trọng, "Lúc đến đây anh đã nói với Tưởng Vũ rồi, bảo cậu ta đừng có suốt ngày cãi nhau với Triệu Tiểu Du nữa. Mỗi lần họ cãi nhau, cô ấy lại lôi em ra uống rượu giải sầu, hết lần này đến lần khác, cực cho em quá..."

Chưa đợi anh nói hết, Nhan Yểu đã túm lấy cổ áo anh, chặn lấy môi anh, nuốt hết những lời còn lại.

Đó là một nụ hôn mang vị rượu.

Giang Nghiên ngây ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô, một tay đỡ sau gáy, càng hôn càng sâu.

Người đàn ông bây giờ đã không còn là anh chàng non nớt xấu hổ ngày nào nữa. Nụ hôn đáp trả giờ đây đã trở nên quen tay, thành thục, mang theo ngọn lửa khác thường giữa đêm khuya se lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!