Tưởng Vũ vội vã chạy tới, liền đụng ngay phải cảnh tượng lúng túng như vậy.
Ánh mắt anh ấy đảo qua đảo lại giữa Giang Nghiên và Nhan Yểu, sau đó cười hì hì phá tan bầu không khí: "Trùng hợp ghê, hai người cũng uống rượu ở đây à? Ha ha ha ha ha."
Ngồi trên sofa, Triệu Tiểu Du thấy Tưởng Vũ đột ngột xuất hiện, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến vụ cãi nhau hồi chiều, sắc mặt lập tức sa sầm, mở miệng nói: "Tưởng Vũ, anh theo dõi tôi đến đây đấy à? Có tin tôi kiện anh tội bám đuôi không!"
Tưởng Vũ mặt mày cứng đờ, liền sải bước đến bên cạnh Triệu Tiểu Du, kéo cô nàng vào lòng, nghiến răng ken két: "Đại tiểu thư à, căn bản không có cái tội bám đuôi đó, được chưa? Em chắc chắn muốn nói chuyện luật pháp với một luật sư à?"
Hai người bọn họ cãi qua cãi lại ở một bên, lại càng khiến bầu không khí phía bên kia càng thêm trầm lặng.
Nhan Yểu ngồi trên sofa, nhìn người đàn ông cách đó không xa, không hiểu sao lại không lên tiếng.
Ánh mắt anh trong bóng tối vẫn sáng rõ, như bốc lên ánh lửa, nơi ánh mắt quét qua, dường như chỉ còn lại mỗi bóng dáng của cô.
Ánh mắt Nhan Yểu hơi trầm xuống, sau đó từ tốn đặt ly rượu trong tay xuống.
"Được."
Cô không nhanh không chậm đứng dậy, vừa định bước đi thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.
Nhan Yểu cúi đầu, phát hiện là Tần Chiêu đang giữ lấy tay mình.
"Nhan Yểu, chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện." Tần Chiêu vừa nói, vừa nắm chặt cổ tay cô, mang theo ý không cho phép từ chối.
Ngay lúc Nhan Yểu định rút tay lại, thì người đàn ông khi nãy còn đứng cách ba bước đã chẳng biết từ lúc nào đi đến bên cạnh cô, mạnh mẽ bóp lấy tay Tần Chiêu, lạnh giọng mở miệng: "Tổng giám đốc Tần, hôm nay cũng muộn rồi, có gì thì để vài ngày nữa nói tiếp."
Biểu cảm của Tần Chiêu dần sa sầm, nghiêng đầu chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nghiên, trong đáy mắt lóe lên một tia hàn ý.
Cổ tay truyền đến từng cơn đau nhức, Giang Nghiên đang bóp đúng chỗ xương mềm của anh ta, buộc anh ta phải buông tay khỏi Nhan Yểu.
Tần Chiêu giật mạnh tay mình lại, mày kiếm khẽ chau, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Đi thôi." Giang Nghiên vừa nói vừa tự nhiên nắm lấy tay Nhan Yểu, kéo cô đi thẳng ra khỏi quán bar, bước chân vô cùng vững vàng nhưng lại ẩn chứa vài phần gấp gáp.
Nhan Yểu bị dẫn đi, dĩ nhiên Triệu Tiểu Du cũng chẳng thể tiếp tục ở lại, thế là bị Tưởng Vũ nửa kéo nửa ép rời khỏi đó, dọc đường vừa đi vừa lèm bèm, khiến Tần Chiêu ngồi lại trên sofa càng thêm bực bội.
Đến khi cả bốn người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cơn giận trên mặt Tần Chiêu rốt cuộc không còn giấu giếm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Anh ta đưa tay cầm lại ly rượu, nhưng cổ tay vừa bị siết vẫn còn đau, đến sức nâng ly cũng chẳng có.
Cúi đầu nhìn bàn tay đang run nhẹ của mình, ngay giây tiếp theo, anh ta đột nhiên ném mạnh ly rượu xuống đất.
Rượu văng tung tóe, sàn nhà một mảnh hỗn độn, lẫn trong đó là những mảnh thủy tinh vỡ vụn, như đang phơi bày tâm trạng dữ dội của người đàn ông.
Trong điệu nhạc sôi động và những vũ điệu cuồng nhiệt, động tĩnh nơi này dường như chẳng hề gây chú ý với người xung quanh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đáy mắt Tần Chiêu thoáng hiện lên một tia hận ý, nửa ngày sau mới nghiến răng bật ra một câu: "Hứ, chẳng qua chỉ là một tên mọt sách, không biết lượng sức."Trên con đường vắng, chiếc Land Rover màu đen đang chạy đều đều.
Bên trong khoang xe, hai người im lặng không nói, bầu không khí yên ắng đến kỳ lạ.
Nhan Yểu nhìn ra khung cửa sổ, ngắm những cảnh vật không ngừng lùi về phía sau, trong đầu chợt hiện lên cảnh Giang Nghiên bảo muốn đưa cô về nhà khi nãy trong quán bar.
Cô không tin mấy lời Tưởng Vũ nói.
Chiều nay Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ có một trận cãi vã nhỏ, sau khi Tần Chiêu gọi điện xong thì không lâu sau Triệu Tiểu Du liền nhắn tin hẹn cô đi uống rượu, thế là ba người vô tình tụ lại một chỗ. Việc Giang Nghiên xuất hiện ở quán bar, tám chín phần là do Tưởng Vũ gọi đến. Còn Tưởng Vũ tìm được Triệu Tiểu Du bằng cách nào thì không rõ.
Nói thật, khi Giang Nghiên xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự rất bất ngờ, cũng không nghĩ rằng sẽ có người xuất hiện trong quán bar, bắt quả tang cô tại trận rồi nghiêm mặt bảo "muốn đưa em về nhà".
Hành động của Giang Nghiên hôm nay, so với những mối quan hệ trước kia của cô, quả thật đã vượt giới hạn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, cô lại không cảm thấy khó chịu với sự can thiệp ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!