Chương 33: Anh đến đón em về nhà

Căn phòng yên tĩnh đến mức ngột ngạt, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào truyền đến từ đầu dây bên kia, càng khiến phòng ngủ đóng kín trở nên cô quạnh đến lạ.

Bàn tay đang cầm điện thoại của người đàn ông chợt siết chặt, ánh mắt chùng xuống rõ rệt. Mái tóc chưa kịp sấy vẫn nhỏ nước, từng giọt chảy từ trán men theo đường viền hàm sắc nét, cuối cùng biến mất nơi xương quai xanh.

Hàng mi khẽ run lên, trong đầu chợt vụt qua dòng tin nhắn cách đây vài tiếng.

Cô nói, tối nay có việc. Vậy ra, "việc" ấy là đi uống rượu ở bar với người khác?

"Alô? Giang Nghiên, cậu có nghe không! Còn không mau đến đây!" Tưởng Vũ ngồi trong góc sofa ở khu bàn lớn, lưng dựa vào thành ghế để che bớt thân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ba người cách đó không xa, biểu cảm trên mặt chẳng thể nói là dễ coi.

Hành vi của Tưởng Vũ hoàn toàn lạc quẻ giữa một đám người đang chè chén say sưa trong quán bar. Cái bàn lớn đó bị anh ấy chiếm trọn, đủ loại rượu đặt đầy bàn nhưng anh ấy lại chẳng buồn động đến một ly.

Anh ấy đã ngồi đó suốt mười phút, trong thời gian đó có đến hai ba cô nàng định lại gần bắt chuyện, nhưng tất cả đều bị khuôn mặt khó ở của anh ấy dọa cho chạy mất.

Ánh mắt Tưởng Vũ vẫn dán chặt vào cô gái mặc váy hai dây bó sát đang ngồi trên sofa. Răng hàm nghiến ken két, trong đầu chỉ muốn lôi ra một cái chăn dày cuộn cô nàng lại cho khuất mắt!

Tưởng Vũ thật sự không hiểu nổi, tại sao mỗi lần Nhan Yểu đi uống rượu lại nhất định phải gọi theo Triệu Tiểu Du? Hai người đó tụ lại, không phải để giúp nhau đánh lạc hướng rồi sau lưng lén lút đội nón xanh cho anh ấy và Giang Nghiên đấy chứ?

Quả nhiên, vừa mới vào không bao lâu đã có một thằng đàn ông bị gọi đến. May mà nhìn sơ thì có vẻ thân với Nhan Yểu, không giống đang tán tỉnh Triệu Tiểu Du, nếu không thì Tưởng Vũ đúng là chẳng chắc mình còn đủ bình tĩnh mà ngồi yên đây nữa.

"Tôi đến ngay." Không lâu sau, giọng nói lạnh như băng từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Giúp tôi để ý. Nếu cần thiết cứ ra tay, tiền viện phí với án phí, tôi lo."

"......"

Tưởng Vũ sững người vài giây. Còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã cúp máy cái rụp.

Anh ấy đành tội nghiệp đặt điện thoại xuống, nhìn về phía tên đàn ông đang ngồi sofa đối diện. Tuy ánh sáng quá tối không thấy rõ mặt mũi, nhưng chỉ cần nhìn vóc dáng cũng đủ biết: nếu đối đầu thì xác định ăn đòn là cái chắc.

Thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, Tưởng Vũ nhét điện thoại vào túi, tiếp tục giương cặp mắt 5.2 siêu cấp theo dõi tình hình ở đối diện như dân an ninh cao cấp.

Cỡ hai mươi phút sau, điện thoại trong túi chợt rung lên, anh ấy gửi định vị, chưa đầy ba phút sau, người kia đã có mặt tại khu bàn.

Tưởng Vũ liếc nhìn Giang Nghiên vừa bước tới, ra hiệu bảo anh mau ngồi xuống tránh bị Nhan Yểu và Triệu Tiểu Du phát hiện. Vừa thấy rõ bộ dạng anh, Tưởng Vũ không nhịn được kinh ngạc thốt lên: "Vãi đạn, cậu mới tắm xong à? Tóc còn chưa thèm sấy nữa?"

Giang Nghiên đến vội vàng, trong đầu toàn là mấy câu Tưởng Vũ gào lên trong điện thoại, còn hơi đâu mà nghĩ đến việc sấy tóc? Quần áo cũng chỉ tiện tay khoác đại một bộ.

Người đàn ông vốn luôn chỉnh tề nghiêm túc giờ đây đến cả cúc áo cổ cũng chưa cài, tay áo sơ mi được xắn lên tận khuỷu, mái tóc vì vội nên vừa ẩm vừa rối, bị anh tùy tiện vuốt ra sau, để lộ gương mặt góc cạnh rõ ràng và ngũ quan sắc nét.

"Ừ." Anh đáp hờ hững một tiếng, sau đó nhìn theo hướng Tưởng Vũ đang dán mắt.

Khi thấy rõ ba người ngồi bên kia, đồng tử Giang Nghiên khẽ co lại.

"Cậu đến nhanh thật đấy, nãy giờ tôi vẫn giúp cậu để ý kỹ rồi. Nhan Yểu và tên đó chỉ ngồi uống rượu nói chuyện thôi, chưa có gì vượt quá giới hạn." Tưởng Vũ vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Giang Nghiên rồi lầu bầu: "Nhưng mà tôi nói thật, Giang Nghiên, cậu có thể quản chặt lại người phụ nữ của cậu được không? Mỗi lần uống rượu là lại rủ Triệu Tiểu Du đi theo, chịu nổi thì cũng tài ghê."

Giang Nghiên khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo lia sang Tưởng Vũ: "Nhớ không lầm, mấy lần trước đều là Triệu Tiểu Du rủ Nhan Yểu đi uống đấy chứ?"

Tưởng Vũ nghẹn họng, biểu cảm có phần cứng đờ, cuối cùng chỉ biết thở dài não nề, đồng cảm mà nói: "Anh em mình thật sự khổ mà."

"Không phải tôi nói chứ, cậu nhìn Nhan Yểu đi, hôm nay còn mặc tạm được. Áo thun, quần short, cũng gọi là đứng đắn. Nhưng nhìn xem Triệu Tiểu Du mặc cái quỷ gì vậy?!" Tưởng Vũ càng nói càng tức, lần trước vì chuyện này anh ấy còn cãi nhau một trận với Triệu Tiểu Du, thậm chí ném luôn mấy cái áo hai dây bó sát trong tủ đồ của cô nàng đi, ai ngờ nay lại lôi đâu ra cái mới!

Giang Nghiên nghe vậy mới liếc nhìn Triệu Tiểu Du đang ngồi cạnh Nhan Yểu, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua rồi lại rút về.

"Cho dù Nhan Yểu có mặc đạo bào thì vẫn có người thèm."

Đột nhiên, như nhớ ra gì đó, ánh mắt Giang Nghiên khựng lại, trầm giọng hỏi: "Cậu có quản Triệu Tiểu Du mặc gì không?"

"Có chứ, sao không quản?" Tưởng Vũ hùng hồn đáp, giọng đầy kinh nghiệm sống: "Cô ấy không cho tôi quản, nhưng tôi là bạn trai, đàn ông ai chẳng có tính chiếm hữu? Mặc thế mà ra đường không phải để người ta ngắm free à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!