Hôm sau, trong phòng thay đồ.
Từng chiếc sơ mi được sắp xếp ngăn nắp theo màu sắc trong tủ, còn người đàn ông thì để trần nửa thân trên, đứng trước gương toàn thân. Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua tủ áo, tùy tiện rút một chiếc sơ mi màu sáng mặc vào.
Đầu ngón tay thon dài dừng lại nơi khuy áo cuối cùng, vừa định cài thì tay lại khựng lại một chút, rồi vô thức đưa lên sờ cổ.
Trong gương, làn da trắng lạnh của anh điểm vài dấu ửng đỏ mờ, lại ẩn ẩn chút diễm lệ mê hoặc.
Bên cạnh yết hầu có hai chỗ, lan xuống dưới xương quai xanh cũng là dấu vết loang lổ.
Hình ảnh đêm qua bất chợt ùa về, Giang Nghiên nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đầu ngón tay vuốt nhẹ vết hôn cô để lại, ánh mắt mang theo vài phần lưu luyến.
Anh vốn chẳng thiếu vận động, ai cũng nghĩ Giang giáo sư mảnh mai nhã nhặn, lại đâu ngờ dưới lớp áo sơ mi đó là vóc dáng khiến người ta phải ngoảnh lại nhìn.
Có lẽ vì người học toán luôn giỏi tính toán, nên việc quản lý hình thể cũng cực kỳ bài bản, từng khối cơ trên người đều được giữ ở mức hoàn hảo, không dư không thiếu.
Ngây ra trước gương gần năm phút, Giang Nghiên mới thong thả cài hết hàng cúc đến tận nút cuối cùng nơi cổ áo, thu lại hết mọi cảnh xuân.
Sơ mi cùng quần tây vốn là phong cách quen thuộc suốt bao năm của giáo sư Giang. Nhưng hôm nay, rõ ràng có gì đó khang khác.
Tối qua anh miệng nói cứng rằng mình "có thể mặc áo cổ cao", nhưng giờ giữa mùa hè nắng cháy, mặc áo cổ cao chẳng những chính anh chịu không nổi mà đi ngoài đường còn sợ bị người ta nhìn như kẻ lập dị.
Văng vẳng bên tai là tiếng cười khẽ của Nhan Yểu đêm qua. Cô chắc chắn đã sớm biết không thể che nổi mấy dấu vết này, vậy mà vẫn cố tình hỏi một câu: "Bị phát hiện rồi thì sao?"
Bây giờ nghĩ lại, trong giọng nói ấy rõ ràng là ý cười nghịch ngợm vì kế hoạch thành công.
Mười lăm phút sau, Giang Nghiên rời khỏi căn hộ.
Khác với lúc ở phòng thay đồ, giờ đây nơi cổ anh đã dán thêm hai miếng băng cá nhân, che sạch sành sanh những dấu hôn kia.....
Trong lớp học yên ắng, đám sinh viên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt chăm chú nghe giảng, nhưng bên dưới gầm bàn thì tay ai nấy đều bận rộn lướt điện thoại, mải mê tám chuyện:
[Tuyệt thật sự, sao dạo này tôi cảm thấy Giang Ma Đầu dịu dàng hẳn vậy?]
[Đừng nói là thật sự đang yêu nha? Mà cái người trong bức ảnh trước kia xác định là thầy Giang thật á? Sao tôi vẫn thấy không tin nổi á trời!]
[Bóng lưng y chang luôn, áo mặc cũng giống hệt. Chín phần mười là thật còn gì nữa.]
[Không thể nào... Nhìn thầy đâu giống kiểu người sẽ "chiến" dữ vậy...]
[Mấy người không thấy cái băng cá nhân trên cổ thầy hôm nay à!!]
[Thấy từ sáng rồi, tôi mù chắc? Chắc bị mèo cào thôi, hoặc dị ứng? Chứ không lẽ vết hickey...]
...
Tiết học trôi qua trong làn sóng thảo luận râm ran, và khi chuông hết giờ vang lên, sinh viên thở phào nhẹ nhõm, và cả người đang đứng trên bục giảng cũng vậy.
Một tiếng rưỡi đồng hồ, Giang Nghiên luôn cảm thấy mấy vết hôn ở cổ mình như nóng bừng lên. Tuy biết rõ chỉ là ảo giác, nhưng người đàn ông 28 năm độc thân chưa từng trải qua chuyện này thật sự hơi lúng túng.
Lý trí mách bảo rằng đây là chuyện riêng tư giữa hai người, nên giấu đi là điều đương nhiên. Thế mà với mấy vết hôn phô trương mang đậm ý chiếm hữu kia, anh lại chẳng hề thấy phản cảm, trái lại, đôi khi còn nhìn đến thất thần, âm thầm vui mừng.
Có lẽ anh thật sự thích.
Dẫu luôn tự nhận là người điềm đạm kín đáo, không hợp với mấy trò như "trồng dâu lên cổ", quá lộ liễu và càn rỡ, nhưng không hiểu sao anh lại thấy thích cái trò nghịch ngợm của Nhan Yểu giống như trong cuộc đời luôn bằng phẳng của mình, đột nhiên có một ngọn sóng trào k*ch th*ch và điên cuồng.
Sinh viên bắt đầu rời lớp, Giang Nghiên thong thả thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, thì phía trước bỗng xuất hiện một cái bóng.
"Thầy Giang, có thể ra ngoài nói chuyện chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!