Chương 29: Anh đang ghen à?

"Giang học thần, nghe danh đã lâu."

Tần Chiêu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đáy mắt thoáng lướt qua một tia tối tăm.

Không khí bỗng trở nên là lạ, rõ ràng hai người chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào, vậy mà lần gặp đầu tiên này lại chẳng hề xa lạ.

Cái tên Tần Chiêu từ thời cấp ba đã vang danh bốn bể, đa phần bạn học vừa kính vừa sợ anh ta. Họ vừa dè chừng những lời đồn đại bên ngoài, vừa ghen tỵ với việc anh ta chẳng coi nội quy trường ra gì, ngày ngày sống buông thả, tự tại theo kiểu của riêng mình.

Giang Nghiên cũng từng nghe nói đến cái tên ấy, nhưng chưa bao giờ để vào mắt, bởi vì anh biết, bản thân và đối phương vốn không thuộc cùng một thế giới.

Dù vậy, thời cấp ba, tên tuổi Giang Nghiên cũng không nhỏ. Thành tích quá xuất sắc khiến anh trở thành đề tài bàn tán của toàn trường, cũng là niềm tự hào mà các giáo viên luôn mang ra khoe khoang. Mỗi lần thi xong kỳ thi học sinh giỏi, trước cổng Nhất Trung đều sẽ treo băng rôn chúc mừng có tên anh. Dần dà, học sinh trường lân cận cũng đều ít nhiều nghe đến truyền thuyết về "Giang học thần".

Tần Chiêu – Giang Nghiên.

Hai người như thể hai đầu đối lập hoàn toàn.

Một bên là "trùm trường" khiến người ta nghe tên đã sợ, một bên là "học thần" khiến người người ngưỡng mộ.

Lẽ ra nên như nước giếng không phạm nước sông, đôi bên chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng mối quan hệ này, lại bị Nhan Yểu đơn phương phá vỡ.

Từ sau khi Nhan Yểu và Tần Chiêu bắt đầu hẹn hò, tên của cả hai đã thường xuyên xuất hiện trong các cuộc tám chuyện giữa học sinh hai trường. Giang Nghiên vì thế mà không thể không ghi nhớ cái tên Tần Chiêu.

Ghi nhớ cái cậu trai khiến ai ai cũng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.

Giang Nghiên biết rõ, ở Nhất Trung, số nữ sinh thầm mến Tần Chiêu không hề ít. Nhưng bởi tính khí anh ta vừa ngông cuồng vừa ngang ngược, nên đa số các cô gái đều chỉ dám giấu cảm xúc trong lòng.

Mà ngẫm lại, tình cảm anh dành cho Nhan Yểu, chẳng phải cũng thế sao?

Khi nghe tin Nhan Yểu hẹn hò với Tần Chiêu, không ít người xung quanh trầm trồ khen là trời sinh một cặp. Nhưng Giang Nghiên thì lại từng vô tình nghe thấy có nữ sinh bàn tán sau lưng rằng Nhan Yểu không xứng với Tần Chiêu.

Khi ấy, anh tức giận không chịu nổi, đã đứng ngay trước mặt đám con gái đó mà hỏi ngược lại câu: "Cậu thì xứng chắc?"

Chuyện đã trôi qua bao năm, anh chẳng còn nhớ rõ hoàn cảnh lúc đó ra sao, nhưng cảm xúc phẫn nộ khi nghe được câu ấy, tới nay vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ.

Anh luôn cảm thấy, là Tần Chiêu không xứng với Nhan Yểu thì đúng hơn.

Giang Nghiên rất hiếm khi mang ác cảm với một người chưa từng gặp mặt, nhưng Tần Chiêu lại là kẻ mà anh căm ghét nhất thời cấp ba.

Không có ai thứ hai.

Giang Nghiên hiểu rõ, cảm xúc trẻ con này được gọi là "ghen tị". Nhưng giờ đã mười năm trôi qua, cậu trai non nớt ngày nào cũng đã trưởng thành, vậy mà mỗi lần đối diện với Tần Chiêu, anh vẫn chẳng thể nào bình tĩnh hơn được chút nào.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, đường viền hàm siết chặt, nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó ba bước, đến cả không khí xung quanh cũng thoáng lộ chút lạnh lẽo.

Đúng là anh vẫn rất ghét người đàn ông này. Ghét sự kiêu căng và ngạo mạn của anh ta, ghét cả quá khứ giữa anh ta và Nhan Yểu, ghét luôn cái hình xăm khốn nạn không biết nằm ở chỗ nào trên người anh ta.

"Anh Tần, nghe danh đã lâu."

Cũng là câu chào ấy, nhưng giọng Giang Nghiên lại lạnh tanh như thể chẳng thèm che giấu chút cảm xúc nào.

Tần Chiêu như không ngờ cậu mọt sách trước mặt này lại biết đến mình, nhướng mày một cái, cũng hiểu ngay là do chuyện năm xưa giữa mình và Nhan Yểu quá ầm ĩ, đến mức cả người cắm đầu vào học như đối phương cũng phải nghe được chút ít.

Trong đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú, nụ cười trên mặt Tần Chiêu càng sâu, nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy chút ấm áp.

Anh ta nhìn ra được sự bài xích của Giang Nghiên với mình, dĩ nhiên rồi, ai mà vui được khi biết bạn gái mình đang đi uống rượu cùng bạn trai cũ?

Nhưng thì sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!