"Lâu rồi không gặp."
Trong thang máy, người phụ nữ đứng ngay chính giữa, còn trợ lý của bà ta thì im thin thít co ro trong góc, tay xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Nhan Yểu dán mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trong thang máy, gương mặt lạnh như băng không hề che giấu nổi sự chán ghét cùng cực.
A Mỹ đứng bên cạnh cũng sững người nhìn Hồng Xu Mẫn bất ngờ xuất hiện, theo phản xạ liền đưa tay che miệng, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Ảnh hậu Hồng..."
Giọng A Mỹ vang lên đặc biệt rõ trong không gian quá đỗi yên tĩnh. Hồng Xu Mẫn nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang đứng cạnh Nhan Yểu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, tự nhiên chào hỏi: "Xin chào, cô là trợ lý của Nhan Yểu à?"
"Vâng vâng ạ!" A Mỹ chẳng ngờ ảnh hậu Hồng lại quen biết sếp nhà mình, lập tức tỏ vẻ hớn hở, nhưng ngay sau khi liếc thấy sắc mặt lạnh tanh của sếp thì cứng đơ lại, rụt rè lùi một bước, giống hệt cô trợ lý đang đứng trong thang máy, cúi rạp đầu không dám hó hé.
Hồng Xu Mẫn tất nhiên không bỏ qua biểu cảm thay đổi của A Mỹ, ánh mắt loé lên tia u tối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn vẹn nguyên. Ánh nhìn bà ta lại rơi lên gương mặt lạnh lùng quá đỗi của Nhan Yểu, mở miệng hỏi: "Không định vào à?"
Không khí như bao trùm một làn sát khí âm ỉ, căng thẳng tới mức A Mỹ dù có ngốc cũng cảm nhận được sự khác thường.
Không rõ qua bao lâu, lâu đến mức A Mỹ tưởng phải đợi chuyến thang máy sau, thì thấy Nhan Yểu bỗng cất bước, chậm rãi bước vào trong.
Cửa thang máy từ từ khép lại, không gian chật chội và kín bưng khiến bầu không khí nặng nề càng thêm ngột ngạt, làm A Mỹ cảm thấy khó thở.
"Lâu vậy không gặp, cô bé trong ký ức giờ cũng đã thành thiếu nữ rồi." Hồng Xu Mẫn dịu dàng mở lời, giọng điệu nhẹ nhàng như đang hồi tưởng về một quá khứ đẹp đẽ nào đó.
Thế nhưng chỉ tích tắc sau, một tiếng cười khẩy vang lên trong thang máy.
"Lâu không gặp, trông bà già đi thấy rõ."
"Làm ơn nhớ chăm chút bảo dưỡng đi, nếp nhăn trên mặt sắp lộ hết rồi. Dù sao ngày xưa bà cũng nhờ cái mặt này với bộ kỹ năng kia mà đứng vững trong giới. Giờ già rồi, chắc chỉ còn mấy đứa mới nổi là chịu cười với bà thôi."
Lời của Nhan Yểu cay độc đến mức ngay cả A Mỹ cũng phải rùng mình.
Cô ấy không biết rốt cuộc sếp nhà mình và ảnh hậu Hồng có khúc mắc gì, nhưng nhìn thế này thì đúng là thâm thù đại hận cũng không chừng. Nói chuyện kiểu này quá độc mồm!
Sắc mặt Hồng Xu Mẫn khựng lại trong giây lát, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn trong giới nhiều năm, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng nhàn nhạt: "Xem cô nói kìa. Hồi đó không phải vì không biết điều nên mới bị đuổi sang Mỹ à? Giờ từng ấy năm rồi, mà vẫn chưa rút được bài học à?"
Gương mặt trang điểm kỹ càng của Hồng Xu Mẫn phản chiếu trên tường gương trong thang máy, nụ cười tao nhã trong mắt người ngoài giờ đây lại ẩn giấu những lưỡi dao sắc lạnh ngấm ngầm.
Trước kia, mỗi lần chạm mặt là hai người lại như kẻ thù không đội trời chung Mười năm trước, trong căn biệt thự cũ kỹ kia, những màn đấu khẩu kiểu này xảy ra cả trăm lần mỗi ngày. Sau đó, chính Nhan Yểu là người ra tay trước, tát cho bà ta một cái.
Khi còn ở Mỹ, cô cũng từng nghe phong thanh rằng Hồng Xu Mẫn đã leo được lên vị trí cao trong giới giải trí, mà sau lưng dĩ nhiên là nhờ cái lão già đáng ghét kia.
Lão già đó trăng hoa nổi tiếng, vậy mà lại bỏ nhiều công sức vào người phụ nữ họ Hồng này. Đa phần tác phẩm tiêu biểu thời trẻ của bà ta cũng đều là do lão dọn đường.
Từ rất sớm, Nhan Yểu đã biết Hồng Xu Mẫn là loại đàn bà đầy dã tâm. Chèn ép, chiếm tổ én đuổi chim khách, dọn vào biệt thự, rồi đẩy cô sang Mỹ. Sau khi chia tay "êm đẹp" với lão già kia thì lại dính líu với người khác. Giờ không biết đang nằm dưới thân thằng nào hưởng lạc.
"Rút bài học? Hừ, đến lão già chết tiệt kia cũng không xứng để tôi phải rút kinh nghiệm, bà là cái thá gì?" Nhan Yểu cười khẩy, trong mắt thoáng lên tia giễu cợt, cúi đầu khẽ nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Cũng chỉ là một con gà mà thôi."
Sắc mặt Hồng Xu Mẫn lập tức sầm lại, không còn chút phong thái bình thản nào.
"Cô cũng đâu có hơn gì, đúng là cùng một giuộc với cái máu tiện chủng của cha cô. Quả nhiên là cha nào con nấy, cái bẩn thỉu ấy đúng là di truyền."
Không khí trong thang máy như đông cứng lại. Đúng lúc ấy, thang máy dừng ở tầng một.
Hồng Xu Mẫn lập tức đeo kính râm trở lại, cửa vừa mở là sải bước rời đi. Cô trợ lý im thin thít đi theo phía sau vội vội vàng vàng xách đồ đuổi theo, trong thang máy chỉ còn lại hai người: Nhan Yểu và A Mỹ.
A Mỹ len lén liếc nhìn sắc mặt sếp, nuốt khan một cái, cố gắng giảm thiểu hết sức sự tồn tại của bản thân.
Làm việc cạnh Nhan Yểu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sếp mình đáng sợ đến thế. Trước đây dù bị dân mạng mắng chửi đến mức nào cũng không thấy cô giận, cùng lắm chỉ là khẽ nhíu mày, hờ hững vài câu. Nhưng giờ đây, dù gương mặt kia không biểu cảm gì, nhưng thứ khí lạnh toát ra từ người cô lại khiến người khác rợn sống lưng.
Cửa thang máy khép lại một lần nữa, tiếp tục chạy xuống tầng hầm B1.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!