"Luật sư Tưởng?"
Nhan Yểu khẽ nhíu mày, trong đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.
Việc đối phương có được WeChat của cô cũng không có gì lạ, dù sao cô cũng đã để lại thông tin liên lạc ở văn phòng luật. Nhưng điều khiến cô thắc mắc là, tại sao vị luật sư này lại chủ động liên hệ?
Cô còn nhớ rõ lời của trợ lý văn phòng hôm trước nói rằng lịch trình của luật sư Tưởng dạo này dày đặc, gần như không còn thời gian xử lý vụ của cô. Nhan Yểu hoàn toàn hiểu chuyện đó, luật sư nổi tiếng bận rộn là bình thường. Hồi còn ở Mỹ, cô cũng từng hẹn hò với một anh luật sư, suốt ngày bay tới bay lui, một tháng gặp nhau chẳng được mấy lần, thế mà đấy lại là một trong số ít mối tình của cô kéo dài được hơn ba tháng.
Nên khi nghe nói luật sư Tưởng không rảnh, cô cũng không miễn cưỡng.
Nhưng giờ thì sao?
Luật sư Tưởng lại chủ động liên hệ? Còn bảo là "rất có hứng thú với vụ kiện của cô"?
Cảm giác bất thường trong lòng cứ thế lớn dần. Nhan Yểu vẫn ấn nút chấp nhận lời mời. Còn chưa kịp nhắn gì thì bên kia, vị "đại luật sư bận rộn" đã nhanh chóng giới thiệu:
Luật sư Tưởng: Bạn học cũ lâu ngày không gặp! Tôi là Tưởng Vũ nè.
Bạn học cũ?
Nhan Yểu ngẩn ra khi nhìn thấy dòng tin ấy.
Dạo này sao toàn gặp lại người xưa vậy trời?
Nhan Yểu: ?
Thấy đối phương gửi một dấu hỏi lạnh tanh, Tưởng Vũ lập tức hiểu cô chắc chắn là đã quên sạch anh ấy rồi.
Vội vàng nhắn tiếp:
Tưởng Vũ: Học cùng cấp ba đó, tụi mình cùng lớp mà!
Thật ra Nhan Yểu chẳng có ấn tượng gì về cái tên này cả. Cô lục lọi ký ức một hồi cũng không tìm được chút hình ảnh nào liên quan đến người tên "Tưởng Vũ".
Nhan Yểu: Chào anh.
Hai chữ cụt ngủn kèm một dấu chấm tròn trịa hiện ra trên màn hình khiến Tưởng Vũ nhìn mà phải bĩu môi.
Trời má, lạnh lùng thật đấy. Chắc là không nhớ mình thật rồi.
Tưởng Vũ: Vụ của cô, tôi có nghe Lý Chương kể sơ qua. Lĩnh vực này tôi quen rồi, kiện gần như chắc thắng.
Nhan Yểu vẫn cảm thấy kỳ lạ. Chỉ dựa vào một mối quan hệ "bạn học cũ" vốn không thân thiết thì đâu có lý do gì để khiến một luật sư siêu bận rộn đích thân đến nhận vụ này?
Cô thật sự không có ấn tượng gì với người tên Tưởng Vũ. Có khi hồi cấp ba họ chưa từng nói với nhau một câu. Mối "tình đồng môn" ấy, so với người lạ trên phố, cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Nhan Yểu: Cảm ơn, không cần đâu. Tôi đã bàn xong với luật sư Lý rồi.
"Ế!!! Từ chối luôn á?!!"
Tưởng Vũ trợn tròn mắt ngay trong văn phòng, cảm thấy hơi mất mặt.
Trợ lý Tiểu Huyên lúc trước còn nói rõ là Nhan Yểu đến là để tìm anh ấy mà? Mới có bao lâu đâu, mà đã bị Lý Chó tán đổ rồi?
Nhớ đến cuộc gọi với Giang Nghiên hôm trước, sống lưng Tưởng Vũ bất chợt lạnh toát. Anh ấy gấp rút gõ lại tin nhắn:
Tưởng Vũ: Lý Chương giỏi ly hôn hơn. Vụ của cô liên quan đến công ty, tôi mới là chuyên môn.
Nhan Yểu: Tôi nghe trợ lý nói anh gần đây rất bận, không muốn làm phiền thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!