(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Tuy Phong Lâm nói hiện tại hắn đang hẹn hò với Quý Phong nhưng bí thư Hách nghe xong lại không tin, bởi vì lần trước hắn gặp Quý tiên sinh, hoàn toàn không có vẻ là như vậy có được không hả?
Mà với cái tính này của sếp, trông giống có thể nhanh chóng tán được người ta chắc?
Dù sao thì hắn cũng không tin nổi.
Phong Lâm tâm trạng tốt, không nhận ra bí thư Hách chẳng hề tin hắn.
Sáng nay Quý Phong không có tiết, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ chính thức ở bên nhau, Quý Phong nghĩ, dù sao cũng không có việc gì làm, sau khi tiễn Phong Lâm đi, cậu đến siêu thị mua đồ ăn, làm cơm trưa và nấu canh cho hắn, để trong hai hộp đựng cơm, không nói trước cho Phong Lâm mà bắt taxi đến tập đoàn Phong thị.
Trên danh nghĩa Quý Phong là cố vấn doanh nghiệp của Phong thị, lễ tân và phần lớn nhân viên công ty đều biết cậu vì lần trước cậu đi xem phong thuỷ từng tầng một cho công ty, Quý Phong mang hộp cơm tới quầy lễ tân.
Tiếp tân tuy kinh ngạc vì Quý Phong lại tới đây vào giờ này nhưng vẫn cung kính đưa cậu đi lên, còn săn sóc hỏi có cần thông báo cho bí thư Hách hay không.
Quý Phong cười nói không cần, cậu lặng lẽ tới đây, đợi lên trên rồi bọn họ tự nhiên sẽ biết.
Tiếp tân liên tục nói rằng đã hiểu, khi hai người vào thang máy riêng đi lên trên, hai nhân viên trước quầy a a a nắm tay nhau kích động không thôi: "Quý tiên sinh không phải là…… đến đưa cơm cho Phong tổng đấy chứ? Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, có đúng không, có đúng không?"
"A a a hỏi tôi tôi cũng không biết, ai dám đi theo nhìn trộm chứ?"
"Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám."
Bọn họ tim gan cồn cào, còn Quý Phong thì thuận lợi lên đến đỉnh tầng.
Cả buổi sáng bí thư Hách đều chìm trong suy nghĩ sếp bị sốc phát đến rồ, hắn đi đi lại lại hai lần mà sếp vẫn mất hồn mất vía như cũ, cứ như…… đang nóng lòng chờ tan làm để về nhà vậy.
Nhưng sếp ơi…… bây giờ còn chưa đến 12 giờ, còn chưa đến lúc tan làm buổi sáng đâu!
Bí thư Hách lại cầm một bản hợp đồng khác đi vào, không thấy sếp ngồi trước bàn làm việc, hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy sếp đang mặc áo khoác âu phục, bí thư Hách kinh hồn bạt vía: "Sếp…… sếp đang làm gì vậy? Đừng nói với tôi là sếp định trốn việc đấy nhé?"
Phong Lâm liếc hắn một cái: "Còn 10 phút nữa là đến 12 giờ, có thể nghỉ ngơi được rồi."
Bí thư Hách: "Nhưng nghỉ trưa thì nghỉ trưa, sếp mặc quần áo làm cái gì?" Trước kia người mang đồ ăn lên đều là hắn, nhưng từ khi nào mà chưa hết giờ làm việc sếp đã muốn đi về rồi?
Phong Lâm trầm mặc một lát, lại tiếp tục mặc vest: "Sáng nay Quý Phong không có tiết, tôi về nhà nhìn xem."
Nhỡ đâu có thể nhìn thấy người, nhìn được cái nào hay cái đấy, hắn ngồi ở chỗ này cả một buổi sáng cứ không nhịn được nhớ tới cảnh tượng lúc sáng, coi như hắn đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đi, trước kia bận tối tăm mặt mũi, bây giờ nên dành ra chút thời gian nghỉ ngơi cũng dễ hiểu.
Bí thư Hách: "…………"
Bí thư Hách chấn động, đây vẫn là sếp của hắn sao?
Chẳng lẽ thật sự bị chuyện Lê ảnh đế làm cho phát điên?
Bí thư Hách chậm một nhịp chưa kịp gọi Phong Lâm lại, đối phương đã bước chân dài lướt qua hắn: "Văn kiện không quan trọng thì chờ buổi chiều tôi đến rồi xem sau."
Bí thư Hách thấy sếp thật sự mở cửa ra định đi: "Sếp, nghỉ trưa cả đi cả về cùng lắm sếp chỉ nhìn người ta được một cái thôi……" Chỉ nhìn một cái thì về làm gì? Nhìn một cái đỏ mắt hay sao?
Phong Lâm đã mở cửa, nghe thấy lời bí thư Hách nói thì muốn phản bác lại, nhìn một cái cũng là nhìn, ít ra vẫn tốt hơn là cứ mãi nhớ nhung đúng không?
Ai ngờ ngay sau đó giương mắt lên thấy một người đang chậm rãi đi về phía hắn, hắn ngây người.
Phong Lâm còn nghĩ là mình nhìn nhầm, chứ không thì tại sao hắn lại thấy Quý Phong xuất hiện ở công ty? Lại còn đang đi về phía hắn nữa?
Bí thư Hách thấy sếp bất động còn tưởng là đã bị mình thuyết phục, vừa định mở mồm khuyên sếp nghĩ thoáng chút, tuy tạm thời chưa theo đuổi được người ta nhưng dựa vào một thân lông lá thì sếp vẫn rất có ưu thế, sớm muộn gì cũng có thể tán đổ được Quý tiên sinh.
Chỉ là khi tới gần chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì hắn cũng choáng váng: "Ơ, sao các anh đều đứng ở cửa thế này? Định đi ăn cơm sao? Em không tới muộn chứ? Em làm cơm cho các anh ăn này, cùng nhau ăn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!