Chương 94: (Vô Đề)

Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Lâm lão gia tử không khỏi cảm khái duyên phận, không ngờ Tiểu Quý tiên sinh không những giúp ông tìm được hài cốt của con gái, mà khí chất cũng giống người thân đã khuất của ông đến vậy.

Trong trí nhớ của ông, dáng vẻ ông ngoại đã rất mơ hồ, bởi vì ông già rồi, năm tháng cũng đã xa xăm, thật sự đã rất lâu không nhớ tới ông ấy.

Nếu lần này không bị nhắc tới chuyện thương tâm, ông cũng sẽ chẳng nhớ nổi.

Quý Phong nghe vậy, cảm xúc khẽ xao động.

Cậu nhìn Lâm lão gia tử, xác định Lâm lão gia tử vẫn chưa nghĩ gì nhiều mới chậm rãi ăn xong chiếc bánh nướng Hoàng Kiều trong tay, nói sang chuyện khác: "Lát nữa lão tiên sinh muốn đi đâu ạ? Ông xem mấy chỗ này có được không?"

Quý Phong mở mục tìm kiếm trong điện thoại đã tra lúc bắt xe, tới gần đưa cho Lâm lão gia tử.

Lâm lão gia tử vốn muốn có người đi cùng, chỉ cần là Quý Phong thì đi nơi nào cũng đều được.

Trải qua suy nghĩ vừa rồi, ông càng cảm thấy có duyên với Quý Phong, liên tục gật đầu: "Vậy đến chỗ này đi."

Ông ngẫu nhiên chọn một *viên lâm, nơi này có kiến trúc cổ xưa, đúng lúc ông cũng muốn nhìn cảnh đẹp cổ phong ở này.

Quý Phong không ý kiến, chờ Lâm lão gia tử và Lâm quản gia ăn xong, cậu dẫn bọn họ đến viên lâm.

Quý Phong cùng Lâm lão gia tử đi dạo, cậu nghĩ đến lúc kết thúc sẽ cần thời gian khá dài, buổi tối có lẽ không thể ăn tối cùng Phong Lâm.

Cậu bớt thời giờ nhắn cho Phong Lâm một tin, nói mình đang đi cùng Lâm lão gia tử, có lẽ sẽ về hơi muộn chút, bảo hắn ăn tối trước rồi hẵng về nhà.

Phong Lâm rất nhanh đã nhắn lại.

[ Phong: Buổi tối cần tôi đến đón cậu không? ]

Quý Phong đọc những lời này, trong lòng dâng lên ấm áp, khóe miệng không nhịn được cong lên, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ mấy chữ: Không cần đâu, buổi tối tôi sẽ nhanh chóng trở về.

Nhắn xong mới phát hiện đối thoại này có hơi ái muội, giống như cặp chồng chồng già đang báo cáo hành tung vậy.

Lâm lão gia tử đang đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn thấy Quý Phong đứng trên con đường rải đầy đá cuội, vẻ mặt cậu dịu xuống, khóe miệng ngậm cười, mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh sáng ấm áp chiếu lên người cậu, khiến mặt mày Lâm lão gia tử cũng không khỏi nhu hòa lại.

Lâm lão gia tử chờ Quý Phong bừng tỉnh đi tới, trêu ghẹo: "Bạn gái à?"

Quý Phong hiếm khi đỏ mặt, khẽ hắng giọng một cái: "…… Vẫn chưa phải ạ."

Lâm lão gia tử nghe hiểu ẩn ý, không nhịn được cười ha ha hai tiếng, còn chưa phải ý là còn đang nỗ lực theo đuổi: "Tốt lắm, vậy lão già này chúc cháu ôm được mỹ nhân về nhà trước nhé."

Đáy mắt Quý Phong cũng ngậm ý cười, khóe miệng cong cong, có lẽ bởi vì tâm trạng vui vẻ, nụ cười dường như càng tươi hơn, cậu khẽ vâng một tiếng nói cảm ơn.

Dáng vẻ này của cậu lại làm Lâm lão gia tử có chút ngây ngẩn.

Lâm lão gia tử rất ít thấy Quý Phong cười, vốn cũng chưa thấy được mấy lần, lúc trước Lâm lão gia tử bệnh nặng, Quý Phong làm khách được mời tới đương nhiên sẽ không cười, lần này là lần đầu tiên Lâm lão gia tử nhìn thấy Quý Phong cười như vậy, không biết vì sao rõ ràng bề ngoài không giống, nhưng vừa rồi ánh mắt Quý Phong khi cười lại khiến ông nhớ tới cô con gái mất sớm của ông.

"Cháu……" Lâm lão gia tử mở miệng định nói gì đó, chưa cất lời mà khóe mắt đã phiếm nước, ông vội vàng xoay người, đi về phía trước hai bước mới hòa hoãn được cảm xúc: "Sau này Tiểu Quý tiên sinh tốt nghiệp xong có dự định gì không?"

Quý Phong đi tới đỡ lấy Lâm lão gia tử, nghĩ đến lời xin giúp trước đó của Lâm quản gia, cậu cũng thuận thế trả lời: "Cháu còn chưa nghĩ đến ạ, cháu định sau này mở một cửa hàng xem vận cho mọi người ạ."

Trước đây Quý Phong đã có ý tưởng này, sau khi trải qua chuyện Ngô đại sư, suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt, nhất là lần trước đến cục cảnh sát lấy lời khai, cậu phát hiện những năm qua Ngô đại sư đã lén lút mở không ít công ty phong thuỷ, doanh thu cũng không nhỏ.

Nhưng Ngô đại sư là loại nửa vời, ông ta giỏi nhất là hại người, có thể thấy được có bao nhiêu người bị ông ta lừa bịp hãm hại.

Mà những người như vậy còn không ít, cho nên lúc ấy Quý Phong cũng chỉ có một ý nghĩ, tuy sức lực của mình nhỏ bé nhưng vẫn có thể giúp ích phần nào.

Lâm lão gia tử cũng sực nhớ tới Ngô đại sư cùng với đứa cháu trai cả đã bị xoá tên của mình: "Tốt tốt tốt, Tiểu Quý tiên sinh quả nhiên là người có tài năng, với năng lực của cháu, tương lai chắc chắn sẽ thành công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!