Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Phong Lâm còn chưa phát hiện mình chỉ lo giấu hai tai đi mà lại quên mất cái đuôi.
Cái đuôi hắn dưới áo tắm dài lộ ra chút màu đen, cái đuôi dài lông bồng bềnh, cứ thế thu hút toàn bộ chú ý của Quý Phong.
Quý Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm, thậm chí quên xoay đầu lại, theo bước chân dài của Phong Lâm về phía trước, phảng phất có thể tưởng tượng ra xúc cảm khi vuốt cái đuôi kia từ đầu đến cuối, quá tuyệt vời, làm cậu đứng đơ ra đó không thể nhúc nhích.
Thật ra Phong Lâm rất căng thẳng, khăn lông trên đầu hắn đã che lại hai tai, tuy lúc nãy ra ngoài hắn đã nhìn qua gương, che rất kín, chắc sẽ không bị lộ, nhưng vừa rồi lướt qua nhau hắn lại cảm thấy trái tim phảng phất như muốn ngừng đập.
Khi tới gần sô pha, hắn nghĩ Quý Phong hẳn là đã vào phòng tắm.
Ai ngờ quay đầu lại phát hiện, không biết từ khi nào Quý Phong vô thanh vô tức đi theo sau hắn, vừa vặn nhìn thấy cậu cách hắn ba bước chân, đôi mắt sâu thăm thẳm đen như mực, nhìn không ra cảm xúc, nhưng không hiểu sao Phong Lâm cảm thấy cậu lạ lạ.
Phong Lâm vô thức đè lại khăn lông trên mái tóc ướt đầm đìa: "Sao vậy? Phòng tắm thiếu thứ gì sao?"
Mãi đến khi Phong Lâm lên tiếng Quý Phong mới nhận ra mình cứ vậy theo tới đây.
Cổ họng cậu có chút khô, khẽ hắng giọng, nâng tay lên quệt nhẹ mũi một cái, trong nháy mắt đã che giấu mọi cảm xúc, cậu nâng mắt lên, nếu đã không rời mắt được, chi bằng kiếm cho mình chút phúc lợi.
Nghĩ thông suốt, Quý Phong thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Lâm, vẻ mặt bình tĩnh: "Anh Lâm, anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
"Hả?" Phong Lâm kỳ lạ nhìn cậu một cái, bởi vì chột dạ, tay bất giác xoa lung tung khăn lông trên đầu một hồi: "Làm sao vậy?"
Quý Phong nhìn động tác thô bạo của hắn, nghĩ đến giờ phút này dưới khăn lông là hai cái tai mềm mại của hắn, cậu cảm thấy đầu quả tim bị cào một cái, lại tới gần hai bước: "Anh Lâm, đuôi của anh bị lộ ra rồi kìa."
Phong Lâm: ??
Hắn đột ngột nghiêng đầu, theo động tác xoay người, áo tắm dài bị kéo lên một ít, cái đuôi lộ ra càng rõ ràng.
Phong Lâm: "…………" Sơ sẩy.
Quý Phong nhìn dáng vẻ này của hắn càng muốn vuốt, rồi lại sợ mình nhiệt tình quá, lỡ dọa anh Lâm chạy mất thì làm sao?
Quý Phong dứt khoát đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh Lâm, ngọc bội lại xảy ra vấn đề ư? Sao đang êm đẹp tự dưng lại xuất hiện?"
Phong Lâm không ngờ rằng mình chỉ lo đến đỉnh đầu mà lại quên mất còn có cái đuôi, chủ yếu là lúc hắn soi gương chỉ thấy hai tai chứ không nhìn thấy đuôi, nên nhất thời không nhớ tới.
Phong Lâm sợ Quý Phong lo lắng nên giải thích: "Không phải vấn đề của ngọc bội, là lúc ăn cơm tôi uống rượu, còn muốn kiểm tra tu vi nên bất cẩn biến ra thôi. Tôi mới vừa xem thử, có thể thu về nhưng thời gian hơi lâu một chút."
Quý Phong: "…… Vậy ư, rất chậm sao?"
Phong Lâm suy nghĩ: "Có lẽ sáng ngày mai là có thể biến mất."
Ngón tay Quý Phong cọ vào lòng bàn tay, tuy không nỡ để nó biến mất, nhưng không biến mất cậu cũng ngứa ngáy, chi bằng…… "Như này chậm quá, anh Lâm ngày mai còn phải đi làm, mang cái đuôi như này đi ngủ không ổn, cũng không tiện lau tóc. Như vậy đi, tôi dùng tu vi ép về giúp anh nhé, nhanh lắm."
Phong Lâm ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Quý Phong vừa lo lắng vừa quan tâm như vậy, lời từ chối một chữ cũng nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, Phong Lâm mới nói: "Liệu có tiêu hao tu vi của cậu không?"
Quý Phong không hề chần chờ mà lắc đầu: "Không đâu, một tí cũng không."
Cảm thấy mình trả lời quá nhanh, Quý Phong cười với hắn, vẻ mặt rất tự nhiên và nhiệt tình: "Chỉ là chút tu vi thôi, đối tôi mà nói cho cũng như không, anh Lâm đừng lo lắng."
Chỉ là ngón tay cậu ở nơi Phong Lâm không nhìn thấy chậm rãi cuộn lên rồi nhẹ nhàng thả ra, nếu không phải kìm nén được, cậu cảm thấy tay mình sẽ có suy nghĩ của chính nó.
Phong Lâm không muốn Quý Phong thất vọng, dù sao cũng đã bị nhìn thấy rồi, thật ra…… Nếu sau này theo đuổi được Quý Phong, hai người sống chung sẽ không có bí mật, đúng là không cần phải che giấu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phong Lâm thoải mái gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!