Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Lão gia tử thấy chiếc vòng ngọc châu này thì ngây ngẩn, ông là người hiểu về ngọc, nhìn thoáng một lần đã biết được giá trị xa xỉ của chiếc vòng ngọc châu này. Huống chi Quý Phong không thể vô duyên vô cớ tặng chiếc vòng ngọc châu này cho ông, trừ khi, đây không phải là ngọc bình thường.
Lại nhớ đến chuyện Lâm Gia Vân định làm với mình, tác dụng chiếc vòng ngọc châu này không cần nói cũng biết.
Thứ này quý giá hơn nhiều so với món quà ông tặng, Lâm lão gia tử lắc đầu định từ chối.
Chuyện Lâm gia lần này vốn là ông gây thêm phiền toái cho cậu, lại còn khiến cậu phải lấy ra thứ quý trọng như vậy, Lâm lão gia tử nhận thì hổ thẹn.
Quý Phong dường như đã nhận ra suy nghĩ của ông, trước khi ông kịp lên tiếng, cậu nói: "Chỉ là vòng hộ thân bình thường, lão tiên sinh và cháu cũng coi như có duyên, huống chi, lần trước lão tiên sinh cũng trả cháu không ít thù lao, thứ này xem như quà tặng kèm. Nếu lão tiên sinh từ chối, vậy chiếc đồng hồ này cháu cũng không tiện nhận, bởi vì không công không nhận lộc."
Lúc trước Quý Phong luyện chế pháp khí ngọc hộ thân đã định tặng cho Lâm lão gia tử.
Tuy cậu và Lâm lão gia tử chỉ gặp vài lần, cậu cũng chưa suy nghĩ kỹ có muốn nhận thân với Lâm lão gia tử hay không, nhưng Lâm lão gia tử là ông ngoại của cậu, cậu cũng muốn Lâm lão gia tử an khang trường thọ.
Cho dù là vì làm tròn tấm lòng hiếu thảo thay người mẹ ruột mà cậu mới chỉ gặp một lần khi ra đời.
Lâm lão gia tử nhìn vòng ngọc châu được đưa tới trước mặt, vành mắt có hơi nóng, đối lập với đứa trẻ trước mặt ông chỉ có duyên gặp vài lần này, đứa cháu Lâm Gia Vân nuôi từ nhỏ đến lớn kia của ông, thậm chí trước kia còn định bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, hoàn toàn không thể so sánh được.
Dù ngay từ đầu Lâm quản gia không biết năng lực của Quý Phong, nhưng từ lần trước Quý tiên sinh tới thăm một chuyến, thân thể Lâm lão gia tử không chỉ khá lên mà thậm chí còn tốt hơn ngày trước. Ông tức khắc hiểu được mức độ trân quý của thứ này, ông khuyên nhủ: "Lão gia, nhận lấy đi, dù sao đây cũng là tấm lòng của Quý tiên sinh."
Bọn họ có thể đền đáp lại Quý tiên sinh bằng cách khác, nhưng thứ này hiện tại rất quan trọng.
Lâm gia gia đại nghiệp đại, những năm gần đây lão gia tử chưa bao giờ từng hoài nghi, tuy Lâm đại thiếu gia đã bị nhốt lại nhưng bên nhà con Cả còn chưa biết, lỡ vì ích lợi mà tranh giành đến cá chết lưới rách mà làm ra chuyện gì không tốt, có vòng ngọc hộ thân này ít nhất cũng an tâm hơn.
Lâm lão gia tử cuối cùng nhận lấy, ấn tượng với Quý Phong càng tốt thêm.
Khi chia tay, Lâm lão gia tử liên tục mời Quý Phong gặp nhau ngày nào lại đó, cũng không biết ông bị làm sao, dạo gần đây càng thêm nhớ tới đứa con gái không có phúc khí của ông, có lẽ là vì lớn tuổi, luôn nhớ tới hình ảnh khi cô còn nhỏ tựa vào đầu gối ông, ông kể chuyện xưa cho cô.
Trước kia luôn cảm thấy con gái mong manh khó chiều một chút, Lâm gia nuôi được, kỳ thật nếu ngày trước tính tình ông có thể tốt hơn chút, có thể không cứng rắn mà bắt cô chia tay Thịnh Chiêu, hoặc là, nếu tính cô không giống ông, cố chấp như vậy, hai cha con bọn họ êm đẹp ngồi xuống nói chuyện, có phải…… mọi chuyện sẽ khác đi không?
Có lẽ, ông không có duyên nhìn thấy cháu ngoại có thể quây quần bên gối.
Lâm lão gia tử cứ mãi nhìn Quý Phong rời đi, đứng trước cửa sổ, vành mắt có chút đỏ, hai bên tóc mai ông đã bạc trắng, ông đã không còn bao nhiêu ngày lành để sống, nghĩ đến dáng vẻ Quý Phong ấm áp cười với ông trước khi rời đi, mũi ông có chút chua xót, không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu đứa bé kia còn sống, có phải cũng lớn lên tốt đẹp như vậy, tính cách cũng khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ ở bên người giống đứa trẻ Quý Phong này hay không……"
Lâm quản gia nghe thấy ông lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện Quý tiên sinh làm vì lão gia tử, tuy nói là giao dịch, hai bên đã trao đổi thỏa thuận xong, nhưng người có thể làm nhiều việc đến mức này vì khách hàng của mình cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa nghĩ đến số tiền Quý tiên sinh đã quyên góp, có thể thấy đối phương cũng không để ý những vật ngoài thân này, thật sự là thế ngoại cao nhân tấm lòng rộng lượng.
Lâm quản gia không khỏi khuyên nhủ: "Lão gia, Quý tiểu tiên sinh có lòng tốt, về sau chắc chắn có phước lành lớn, chờ đến tháng 12 giỗ Đại tiểu thư, mời Quý tiểu tiên sinh tới đây cầu nguyện kiếp sau cho Đại tiểu thư, để Đại tiểu thư tái sinh có thể sống bình an cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng còn phải ở lại thành phố C mấy ngày, đến lúc đó lại mua thêm quà tặng cho Quý tiểu tiên sinh?"
Lâm lão gia tử nghĩ thấy cũng đúng, nhưng ông chưa từng mua nhiều đồ cho tiểu bối, cũng không biết hiện tại đám thanh niên thích cái gì: "Ngoài đồng hồ quần áo ra, bình thường giới trẻ thích gì?"
Lâm quản gia thật ra cũng không hiểu lắm: "Nếu không chờ đến trung tâm thương mại hỏi thử?"
Lâm lão gia tử cảm thấy cũng được, vì đứa trẻ Quý Phong này có lòng, ông không thể cứ thản nhiên nhận lấy lòng tốt này được.
Quý Phong cùng Phong Lâm quay trở lại xe.
Phong Lâm thấy cảm xúc của cậu không tồi, nhẹ nhàng thở ra: "Tiếp theo về nhà hay là đến trường học?"
Hôm nay đúng ra phải đi học, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát, Quý Phong đã xin ông Chu cho nghỉ, cũng may thành tích học tập vững chắc của cậu vượt qua bài kiểm tra, hôm nay chỉ có một tiết thư pháp, với trình độ của Quý Phong thì có học hay không cũng đều không sao.
Quý Phong: "Đã xin nghỉ rồi, nhưng mà đưa anh Lâm về công ty trước đi."
Phong Lâm cũng phải về công ty phân phó bí thư Hách tiếp tục chú ý chuyện Lâm Gia Vân, tuy Lâm Gia Vân mời đạo sĩ dùng sinh thần bát tự hại Lâm lão gia tử nhưng vì Lâm lão gia tử vẫn chưa thật sự xảy ra chuyện, cách làm này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, phán cũng không được mấy năm.
Nhưng nếu Lâm Gia Vân tự đưa nhược điểm vào trong tay hắn, hắn cũng không ngại "bỏ đá xuống giếng".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!