Chương 91: (Vô Đề)

(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự VũTruyện chỉ đăng duy nhất trên app dưa hấu W)

Hôm sau là Chủ Nhật, Quý Phong không có tiết học, lúc cậu thức giấc, Phong Lâm đã dậy, đang làm sandwich ở phòng bếp.

Lần này tay hắn không bị thương, trứng rán nhìn rất đẹp, bày trên bàn trông rất ngon miệng.

Tối hôm qua tuy Quý Phong nắm cục lông trong tay nhưng cảm xúc không thể sánh bằng mèo thật, cho nên đến tận khuya cậu mới ngủ được, mà cậu còn cho rằng hôm nay Phong Lâm không phải đi làm nên sẽ dậy muộn hơn chút, nhưng không ngờ hắn lại dậy sớm như vậy.

Quý Phong đi đến phòng bếp, kéo cửa trượt ra, Phong Lâm nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trên người mặc áo sơ mi gọn gàng, tay áo cuốn tới khuỷu tay, một tay cầm chảo, lúc quay đầu lại khuôn mặt thanh lãnh bỗng nhuốm màu ấm áp, khiến trái tim Quý Phong loạn một nhịp, cậu cố gắng thản nhiên chào hỏi: "Sao anh Lâm dậy sớm vậy?"

"Đã quen rồi. Cậu đi rửa mặt trước đi, lát nữa ra ăn sáng." Phong Lâm trả lời rồi vội vàng quay đầu lại, che khuất ánh mắt thiếu tự nhiên.

Tối hôm qua hắn không hề ngủ.

Quý Phong mua căn nhà này không lớn, phòng bếp có hơi nhỏ, cậu đi rửa mặt, lúc quay lại Phong Lâm đã bày bữa sáng xong, hai người ăn sáng, Quý Phong bưng bát đũa bỏ vào máy rửa bát, rửa sạch sẽ xong rồi ra ngoài, Phong Lâm đã cầm máy tính ngồi trên sô pha.

Nghe thấy Quý Phong đi tới, hắn nâng mắt lên: "Tôi làm việc ở chỗ này được chứ?"

Quý Phong đương nhiên không ý kiến: "Được, vậy tôi đọc sách ở bên kia."

Quý Phong chỉ về một góc trong phòng khách, mà theo hướng tay cậu chỉ, ngoài một cái ghế sô pha đơn ra bên cạnh còn có một cái cat tree, là nơi trước kia miu miu thường hay chơi đùa.

Phong Lâm nhìn cat tree khẽ hắng giọng một tiếng, cùng chạm mắt với Quý Phong, hắn dời tầm mắt đi, vờ như việc này chưa từng xảy ra, không nhắc tới nữa.

Hai người chia ra hai bên ngồi, một người làm việc, một người đọc sách, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Mà bên kia, ngày hôm qua giáo sư Bàng rời khỏi hội sở, sau khi bị Ngô đại sư "thuyết phục" đã đi đầu thú, bắt đầu từ ngày hôm qua vẫn ở trong tù, bởi vì thời điểm giáo sư Bàng phạm tội cách hiện tại đã lâu, cho nên việc điều tra rất khó khăn.

Hơn nữa còn có tình tiết tự thú, Ngô đại sư nhiều lần khẳng định, chỉ cần hắn không nói ra điều gì khác thì bảo đảm hắn sẽ không chết, nếu không thì đừng trách ông ta không niệm tình cũ.

Trấn an giáo sư Bàng xong xuôi, Ngô đại sư bị thiệt hại hai pháp khí và một chiếc vòng hộ thân nên sắc mặt rất tệ, mà trước đó còn bị phản phệ phun ra một ngụm máu, từ tối hôm qua đã cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, cực kỳ khó chịu, tinh thần cũng không tốt.

Trong biệt thự dừng chân của Lâm đại thiếu, ba người Ngô đại sư, Ngô đồ đệ ngồi trong phòng khách, sắc mặt Ngô đại sư khó coi: "Lâm đại thiếu, chuyện lần này là cậu nói chắc chắn không thành vấn đề nên chúng tôi mới đến, bây giờ thì giáo sư Bàng đi tù, tôi thì bị thiệt hại hai pháp khí và một chiếc vòng hộ thân, mà vòng hộ thân kia còn phí không ít công sức.

Lâm đại thiếu, việc này…… cậu nói xem làm thế nào mới được đây?"

Pháp khí bị tổn thất, không những phải tiêu hao ngọc thạch mà còn cần tiền tài và tinh lực, thứ sau Ngô đại sư cũng không cần, hiện tại ông ta chỉ muốn tích góp nhiều tiền, ông ta cũng phát hiện, tên Quý Phong này tuyệt đối không dễ chọc.

Ngô đại sư đã dần có suy nghĩ rút lui, nếu thực lực Quý Phong chỉ tầm thường thì ông ta còn có thể đối chọi một vài, nhưng thực lực của đối phương vượt xa hơn ông ta rất nhiều, ông ta cũng chỉ muốn kiếm tiền chứ không phải chuốc thù sâu oán đậm với người ta, nên chỉ có thể ăn thiệt lần này.

Nhưng trước đó, thứ mà ông ta bị tổn thất phải đòi từ đầu sỏ gây tội này trước.

Còn giáo sư Bàng, tên ngu xuẩn này còn thật sự tưởng mình sẽ giúp hắn, chờ hắn nhận hết mọi tội, ông ta sẽ đổ tất cả mọi chuyện đã làm lên người hắn, đồng thời tiêu hủy mọi dấu vết mình từng tham dự, để hắn thành người chịu tội thay.

Lâm đại thiếu ngồi im, tâm trạng cũng không tốt, hắn ta rít một hơi thuốc, phun ra một hơi thật dài: "Ngô đại sư, có phải ông không muốn làm hay không?"

Tròng mắt Ngô đại sư xoay chuyển: "Sao có thể chứ? Nếu đã nhận lời Lâm đại thiếu thì tất nhiên là phải chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng Lâm đại thiếu cũng thấy rồi đấy, Quý tiên sinh thực lực rất mạnh, lúc trước cậu cũng chưa nói rõ ràng, khiến tôi khinh địch. Pháp khí bị tổn thất đều là đồ vật đắc lực của tôi, hiện giờ thành ra như vậy…… tôi cũng không còn cách nào cả."

Lâm đại thiếu cau mày càng chặt, hắn hít sâu một hơi: "Nếu lúc trước không phải vì ông nói Phong Lâm có thể là con của cô mẫu thì tôi cũng sẽ không phí nhiều sức đối chọi hắn như vậy, bây giờ đắc tội Quý Phong, ông lại nói ông không có cách? Ông cần bao nhiêu ngọc thạch tôi giúp ông tìm, nhưng bên Quý Phong ông phải nghĩ cách, ít nhất phải ngáng chân cậu ta, không được để cậu ta rời khỏi thành phố C."

"Nhưng tôi có thể khống chế cậu ta đi lại được chắc?" Ngô đại sư đau đầu, nhưng nếu ông ta muốn ngọc thạch, bắt buộc phải trấn an người này trước.

Ánh mắt Lâm đại thiếu hiện lên vẻ hung ác: "Ông không có biện pháp khống chế cậu ta, vậy nghĩ cách gây chút chuyện cho Phong Lâm, không phải ông rất lợi hại hay sao? Cho công ty hắn ít rắc rối khiến hắn tạm thời tự lo không xong. Còn chỗ lão gia tử, cho tôi một pháp khí có thể khiến người ta âm thầm mắc bệnh."

Ngô đại sư nghe nửa câu đầu còn cảm thấy mình miễn cưỡng có thể đồng ý, rắc rối thì không cần tự động tay, mua thủy quân là được, nhưng khi nghe thấy câu sau, vẻ mặt Ngô đại sư khẽ đổi: "Lâm đại thiếu, cậu…… cậu muốn……"

Lâm đại thiếu diệt tắt thuốc lá trong tay, hắn suy nghĩ cả đêm, cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn nữa.

Lần này hắn tới là bởi vì dạo gần đây thân thể lão gia tử đột nhiên tốt lên rất nhiều, còn bắt đầu điều tra tài chính công ty, hắn vốn định sau khi đưa đại sư tới thành phố C, tìm cách tiêu diệt Quý Phong và Phong Lâm xong, hắn sẽ cẩn thận lên kế hoạch chiếm Lâm gia vào tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!