Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Một đám người nói giỡn trêu chọc hai người, cô gái thẹn thùng rúc vào trong ngực người trẻ tuổi, chỉ lộ ra một sườn mặt đẹp, thanh xuân tươi đẹp, thanh âm lại mềm mại có thể véo ra nước: "Các, các cậu đừng nói bậy…… Hạo ca ca nói còn chưa tới tuổi pháp định, không muốn để tôi sớm bị hôn nhân trói buộc……"
Cô ta nói chuyện mềm nhẹ lại ngượng ngùng, cũng nói cho mọi người biết.
Không phải nhà trai không cưới, mà là đau lòng cô ta tuổi còn nhỏ, mới không làm.
Mọi người càng thêm ồn ào, thẳng đến khi người trẻ tuổi khẽ khụ một tiếng, cũng ngăn không được, lập tức uống ba ly rượu mới làm mấy người kia buông tha bọn họ.
Quý Phong bọn họ vừa vặn dựa gần mấy người kia, nhìn một màn này thu vào đáy mắt.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Uống ly rượu cũng có thể gặp được Phong Thụy Tuyết và Phong Hạo Vũ.
Ở kiếp đầu cậu chỉ từng gặp Phong Hạo Vũ vài lần, một đời này lần nữa trở về, lần thứ hai hai người gặp mặt.
Lần đầu tiên, là mười năm trước, Phong gia đến núi Thanh Phong, Phong Hạo Vũ mới mười tuổi ham chơi chạy vào trong rừng lăn xuống triền núi, lúc ấy hôn mê bất tỉnh, là cậu đốn củi đi ngang qua, bởi vì không biết là ai nên cõng về nhà.
Lúc ấy cậu mới tám tuổi, cõng một đứa trẻ còn lớn hơn cậu hai tuổi, có thể tưởng tượng có bao nhiêu khó khăn.
Lại chăm sóc một đêm, lại nói rất nhiều lời với cậu ta.
Ngày hôm sau, cậu bởi vì sinh kế mà không thể không tiếp tục đi đốn củi tìm ăn, cậu và em gái sống nương tựa lẫn nhau, tuy rằng là thai long phượng, nhưng khi cha mẹ chết kêu cậu phải chăm em gái cho tốt.
Cho nên cậu luôn không nỡ để em gái có chuyện được, cậu để em gái ở nhà đợi cậu trở về, lập tức vào núi.
Chờ cậu trở về, người Phong gia đã tìm tới đưa Phong Hạo Vũ đi, trong nhà chỉ còn Phong Thụy Tuyết đang chột dạ.
Năm đó Phong Thụy Tuyết mới tám tuổi, đỏ mắt cầu xin cậu, nói cô ta phạm sai lầm nói dối, sốt ruột nói là chính mình cứu anh trai kia, cầu xin cậu đừng nói ra ngoài, nếu không cô ta sẽ bị mắng.
Khi đó cậu cũng không biết Phong Hạo Vũ tỉnh lại, cảm kích ân nhân cứu hắn, biết người "cứu hắn" – Phong Thụy Tuyết cha mẹ đều không còn, quấn lấy xin bố mẹ nhận nuôi cô ta, cùng mang nhau đi.
Chờ thủ tục đều làm xong, thôn trưởng tới đây kêu Phong Thụy Tuyết chuẩn bị rời khỏi núi, Quý Phong lúc đó mới biết được.
Khi đó Phong Thụy Tuyết vẫn gọi là Quý Tuyết.
Quý Phong lúc ấy bị choáng váng, em gái kia quỳ xuống cầu xin cậu, nói cô ta không muốn lại phải trải qua tháng ngày khổ cực, muốn tới thành phố lớn, muốn mặc quần áo xinh đẹp mà không phải là ăn không đủ no, phải chịu đói.
Quý Phong lúc ấy chỉ có một người em gái là Phong Thụy Tuyết, cuối cùng vẫn đồng ý.
Phong Thụy Tuyết sợ bị bại lộ lời nói dối, thậm chí không nói cho Phong gia cô ta còn có một anh trai thai long phượng.
Quý Phong nghĩ đến những việc Phong Thụy Tuyết làm sau này, lạnh lẽo mà rời tầm mắt đi.
Hiện tại thực lực của cậu còn chưa có cách nào chống lại Phong gia, nhưng không có nghĩa những mối thù đó đã qua đi, cậu không định báo.
Lưu Doãn vẫn luôn chú ý tới cậu, hắn biết Quý Phong từ trong núi ra, sợ cậu không quen tình cảnh như này, cảm nhận được cảm xúc của cậu không ổn trước tiên, thò lại gần, hạ giọng: "Làm sao vậy?"
"Em không có việc gì." Quý Phong tìm cớ cho qua.
Cũng may bên cạnh cũng không chú ý tới bên này, toàn bộ quá trình đều đang lấy lòng Phong Hạo Vũ và Phong Thụy Tuyết.
Quý Phong nghe mà phát ngán, dứt khoát đi toilet.
Khi cậu ra rửa tay, có người bước ra sau một bước, Quý Phong không thấy người kia, thong thả ung dung rửa tay.
Động tác của đối phương rất nhanh, chỉ là khi muốn đi hong khô tay, lại lơ đãng nhìn gương trước mặt, chú ý tới khuôn mặt của Quý Phong, sửng sốt: "Cậu…… Chúng ta có phải từng gặp qua ở đâu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!