Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Khi Quý Phong tắm xong, cậu cầm khăn lông của mình tới lau khô mèo, lúc này mới bắt đầu kiểm tra miệng vết thương, phát hiện miệng vết thương cũng không ít, đặc biệt là móng vuốt, mài rách da, cái đuôi cũng bị trọc một ít, Quý Phong xem mà cau mày, đặc biệt là nghĩ đến đêm đó tài xế liều mạng che chở mèo con, kết quả……
"Nhóc không phải là tự mình trở về như vậy chứ? Phong Đại Hải đuổi nhóc ra ngoài? Không nhận nhóc? Cũng không đúng mà, anh đây đã viết trên giấy, hay là chủ nhân của nhóc vừa xảy ra chuyện, tiểu nhân Phong Đại Hải này thấy lợi quên nghĩa, nhỏ nhen lập tức đá nhóc ra khỏi cửa?"
Quý Phong dễ dàng tìm được túi thuốc trong phòng khách, băng bó đơn giản một chút cho nó, sau đó thật cẩn thận đặt mèo nằm trong túi hành lý không lớn cậu mang đến: "Thôi được rồi, nhóc làm sao tìm tới được anh cũng mặc kệ, mang nhóc đi bệnh viện thú cưng xem trước."
Ngoại thương của mèo không nghiêm trọng lắm, nhưng không xác định là có nội thương hay không, cậu cũng không phải bác sĩ thú y, nếu là người thì cậu còn có thể ứng phó một chút, nhưng mèo nhỏ như vậy, cậu thật sự không dám xằng bậy.
Nhưng con mèo này thông minh như vậy sao? Chỉ là cùng cậu trở về một lần thế mà cũng có thể tìm về được?
Hoặc là có thể ngửi được mùi hương trên người cậu tìm tới?
Quý Phong không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, cậu mang theo mẻo nhỏ đi một chuyến đến bệnh viện thú cưng.
Kiểm tra xong bao gồm bôi thuốc mỡ mất hơn trăm, cũng may hiện giờ cậu cũng không lo lắng mấy vật ngoài thân này, mua một bao thức ăn cao cấp cho mèo, còn có cát mèo, chậu mèo trở về, bác sĩ nghe nói mèo nhỏ này là cậu hảo tâm nhặt về, còn tặng một bảng cào mèo.
Quý Phong mang chậu cát mèo về đặt ở góc phòng khách, đổ cát mèo vào trong, bởi vì trên người nó có thương tích, cậu không muốn thả mèo vào bên trong, xoay người đặt nó trên sô pha.
Lúc trước cậu đã giúp mèo tắm rồi, còn rất sạch sẽ, sẽ không làm bẩn sô pha.
Mèo nhỏ dựa vào sô pha một lát, lại dán tới đùi cậu, cuộn tròn thành một đoàn, nhắm hai mắt lại, hình như rất mệt, bộ dáng nhỏ đáng thương cực kỳ.
Quý Phong sờ sờ đầu mèo con, mân mê một phen nghiện quá, không dám sờ nhiều, sợ nhịn không được vuốt tiếp sẽ không để nó yên.
Mèo nhỏ đại khái rất tín nhiệm cậu, cũng không trốn, chỉ ôm đuôi cuộn lại như một quả cầu lông nhung, Quý Phong nhìn chằm chằm, mắt trông mong xem xét một hồi lâu mới mở TV ra, một kênh lại đổi một kênh tiếp theo, lật hết các kênh ra, tin tức phát lại cũng không buông tha, nhưng tin tức người cầm quyền tập đoàn Phong thị xảy ra chuyện lại không tiết lộ nửa phần.
Quý Phong dứt khoát lấy điện thoại ra tìm tập đoàn Phong thị cũng không có ích gì.
Thật ra có tin đứng đầu nói là trong thành phố xảy ra một án giết người, địa điểm chính là tiểu khu Hướng Vinh, người chết được che vải trắng trên người, còn lại chưa có tin tức gì lộ ra.
Xem ra là có người cố ý phong tỏa tin tức.
Cũng đúng, lão tổng tập đoàn Phong thị xảy ra chuyện một khi truyền ra, toàn bộ giá cổ phiếu của tập đoàn Phong thị tất nhiên sẽ điên cuồng rớt giá.
Quý Phong dứt khoát tắt điện thoại tắt TV, phòng khách yên tĩnh, cậu cúi đầu xem mèo nhỏ ngoan ngoãn ngủ, thở dài một tiếng.
Hôm qua cậu đưa nó tới nhà họ Phong lại không nghĩ tới vợ chồng Phong Đại Hải có thể táng tận lương tâm như vậy, một nhóc con cũng không cho ở lại.
Ngẫm lại cũng đúng, kiếp đầu bọn họ làm ra những thủ đoạn ghê tởm đó, nghĩ cũng biết hai người kia là loại người gì.
Quý Phong nhìn mèo, động tác cực nhẹ nhàng bế lên, mèo chỉ ngẩng đầu liếc cậu một cái, nhắm mắt lại lần nữa.
Quý Phong ôm nó vào phòng mình, cẩn thận đặt ở trên gối đầu, cầm khăn gối trên người nó, lúc này mới mang bồn cát mèo và bảng cào mèo vào.
Rốt cuộc thì nơi này cũng là Lưu gia, cậu ở nhờ Lưu gia lại còn định nuôi thú cưng, quá ngại.
Chờ nhẫn ngọc ban chỉ bán được tiền về tay, cậu sẽ dọn ra ngay, còn mèo……! đáng thương như vậy, nếu Phong gia không cần, cậu nuôi nó trước, chờ sau này có cơ hội gặp vị Phong tổng kia thì lại trả mèo về cho hắn.
Cậu nghĩ hiện tại muốn trả còn không trả được, vị Phong tổng thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, cậu cũng không biết đang ở chỗ nào, đi hỏi Phong Đại Hải thì trừ phi cậu điên rồi, hơn nữa, đối phương cũng sẽ không nói cho cậu.
Quý Phong tiếp tục đả tọa, nhắm mắt nhập định, quanh thân có linh khí thuần túy trơn bóng, quanh quẩn tràn ngập thân cậu.
Mèo nhỏ vốn nhắm mắt dưỡng thương lại không biết từ khi nào mở một đôi mắt thú xanh lục ra, khi nhìn thấy bộ dáng Quý Phong ngồi xếp bằng thì kinh ngạc nhìn.
Không biết qua bao lâu mới chậm rãi rũ mắt xuống, chỉ là thần sắc phức tạp không thôi.
Khi Quý Phong mở mắt ra lần nữa đã sắp đến giữa trưa, cậu tùy tiện ăn một chút, buổi chiều tiếp tục đả tọa, chờ đến khi Lưu Doãn sắp tan làm, cậu mới đi tắm rửa một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!