Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Vốn dĩ trong lòng Phong Đại Hải vẫn còn có chút hoài nghi, chờ đến khi tới bên cạnh ông chủ Diệp kia, nghe thấy hắn tự giới thiệu, Phong Đại Hải mừng rỡ như điên.
Ông chủ Diệp này ở Kinh thị nắm giữ ba công ty lớn, người ở thành phố C đều từng nghe về hắn.
Phong Đại Hải hoàn toàn tin tưởng, phỏng chừng có đánh chết ông ta cũng không thể tưởng tượng được ông chủ Diệp trong miệng ông ta mỗi ngày hốt vàng hốt bạc cũng chẳng qua chỉ trong một tháng các tòa cao ốc cứ thế sụp đổ, lần này hắn tới tham gia yến hội cũng chỉ là muốn tìm người coi tiền như rác, bổ khuyết thâm hụt.
Ông chủ Diệp ngay từ đầu cũng không coi trọng Phong Đại Hải, nhưng khi nghe ông ta nói là anh trai của Phong tổng tập đoàn Phong thị thì lập tức nhiệt tình không thôi.
Phong Đại Hải không có tiền, nhưng chỉ cần tròng người vào rọ, vị Phong tổng kia chẳng lẽ còn có thể mặc kệ anh trai của mình hay sao?
Một người lấy ra tư thế đàm phán, một người cố ý muốn đạt được lợi ích, hai người rất nhanh đã ăn nhịp với nhau.
Quý Phong đứng cách đó không xa lạnh nhạt nhìn hai người mới chỉ chưa tới mười phút đã uống rượu trò chuyện đến vui vẻ.
Cậu mặt vô cảm nhìn Phong Đại Hải hiện giờ quanh thân lây dính vận đen tương tự trên người ông chủ Diệp, cùng với ấn đường của ông ta có tai ương hao tiền, khóe miệng cong cong.
Mèo con trong ngực cậu ngay từ đầu không biết cậu muốn làm cái gì, đến khi quan sát từ đầu đến đuôi, nhìn thấy ông chủ Diệp kia bị Quý Phong phê là phúc đổ vận cạn thì cũng hiểu ra một chút.
Quý Phong và Phong Đại Hải chắc chắn không có thù oán, có thể khiến cậu tính kế Phong Đại Hải như vậy duy nhất chỉ có thể nghĩ đến…… Chính là lúc trước hắn một thân thương tổn rời khỏi Phong gia.
Cậu đây là…… Đang thay mình xả giận sao?
Một loại cảm xúc rất vi diệu ngập tràn trong lòng mèo nhỏ, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, tê tê dại dại, như có một bàn tay trêu chọc ở đầu quả tim của nó. Không khó chịu, ngược lại có loại cảm giác thoải mái khác thường khắp toàn thân.
Từ lần trước bị ném ra khỏi Phong gia, chính tai nghe được anh trai mình và chị dâu tính kế chính mình, muốn thừa dịp hắn mất tích để giành sản nghiệp của hắn, cũng không quan tâm về sau hắn thế nào, tuy rằng lúc ấy hắn đã trốn thoát nhưng dù sao thì đây cũng là anh trai của hắn, nói không buồn là giả.
Nhưng hôm nay nhìn Quý Phong thay nó dằn vặt Phong Đại Hải, ngay cả chính bản thân nó cũng chưa phát hiện, lông cả người mình đều giãn ra, mắt mèo đều vô cùng ôn hòa, đầu nhỏ gục xuống, dán vào ngực Quý Phong bất giác cọ cọ, không tự chủ được thân mật.
Quý Phong vẫn luôn chú ý tới hành động của mèo con, cảm nhận được động tác nhỏ này của nó, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lòng bàn tay nhịn không được gãi gãi cằm nó, ngày thường cậu làm như vậy mèo con chắc chắn sẽ xù lông nhưng lần này lại mặc cho cậu gãi hai cái.
Nhưng Quý Phong gãi xong cũng không để yên, nó giơ đầu nhỏ lên.
Quý Phong cúi đầu, mặt mày dịu dàng cười cười: "Được được, lần này chỉ gãi hai cái, không làm phiền nhóc nữa, chúng ta trở về thôi."
Mục đích đã đạt được, Quý Phong lười phải tiếp tục ở lại chỗ này, bởi vì không trì hoãn quá lâu, khi cậu đến quán ăn thì bên kia mới ăn được một nửa. Chờ đoàn người quay về ngủ một giấc, ngày hôm sau lập tức khởi hành trở về thành phố C.
Quý Phong trở lại Lưu gia ở một ngày, gặp Lưu phu nhân mới vừa du lịch trở về rồi lập tức dọn ra ngoài.
Nếu là trước đây bác sĩ Lưu chắc chắn sẽ lo cậu có không chỗ ở, nhưng kể từ khi được trải nghiệm bản lĩnh mà Quý Phong bộc lộ ở bệnh viện, thêm nữa Lưu Doãn nói cho ông, ông đã biết thiếu niên lúc trước còn cần ông giúp đỡ nay đã không phải là người tầm thường.
Khi Quý Phong tới Lưu gia chỉ mang theo vài bộ quần áo, ngược lại là giá đựng thức ăn cho mèo và túi đựng mèo còn nhiều hơn.
Chỉ ở chừng mười ngày mà lại có nhiều đồ như vậy làm Quý Phong cũng rất kinh ngạc, đáy lòng vừa hài lòng lại càng thêm mềm mại. Lưu Doãn xin nghỉ tự mình đưa Quý Phong đến căn hộ cậu mới vừa mua, chờ tới nhà mới rồi, Lưu Doãn trợn tròn mắt: "Được nha Tiểu Phong, em lợi hại quá đi."
Quý Phong mời hắn ngồi, đi đun nước châm trà: "Trước đó anh mới xin nghỉ mấy ngày, hôm nay lại xin nghỉ tiếp, trong tiệm không nói gì à?"
"Tất nhiên là không, hơn nữa anh đây cũng là hưởng phúc của em đó. Cửa hàng trưởng nghe nói là anh giúp em chuyển nhà, ông ấy còn muốn đích thân tới đây nhưng bị anh khuyên ở lại rồi." Từ lúc trước Quý Phong nhắc nhở cửa hàng trưởng sớm đưa ba ông ấy đi khám, cửa hàng trưởng thường thường kêu Lưu Doãn mang điểm tâm ở trong tiệm trở về đưa cho Quý Phong.
Lưu Doãn kỳ thật đã có ý định từ chức, hắn muốn đi học một vài thứ.
Trước kia chỉ là muốn sống cho qua ngày, nhưng trải qua khoảng thời gian này, ý nghĩ của hắn cho tới nay đã thay đổi, có loại kích động muốn xây dựng sự nghiệp, cho dù không sánh được với ba hắn, không sánh được với Từ Lĩnh, nhưng ít nhất không sống phí hoài cuộc đời.
Công việc ở tiệm cà phê tuy bận rộn nhưng rất dễ dàng bị thay thế.
Nhưng những điều này Lưu Doãn còn chưa suy nghĩ ổn thỏa, tạm thời cũng không đề cập với Quý Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!