Hương vị máu cũng không tốt.
Mang theo chút tanh ngọt khiến người khác cảm thấy không khỏe, nhưng giờ phút này mưa rền gió dữ không có cách nào hít thở thì cái này cũng không tính là gì.
Lê Sơ giống như thiếu oxy đến cực hạn, tiếng động tan vỡ nổ vang bên tai, phảng phất như dòng khí dũng mãnh tiến từ bên ngoài vào sau đó chiếm cứ hết bên trong, biến thành một màng khí mỏng che lắp lỗ tai, sau đó là một trận choáng váng đến mềm chân.
Gương mặt Ninh Mạn Thanh mơ hồ trước mắt dần rõ ràng hơn, đầu lưỡi bị liếm mút có chút chết lặng, vết thương trên môi ẩn ẩn đau.
Lúc Lê Sơ bị buông ra, người vẫn còn ngẩn ngơ.
Nàng giống như một người đang trong mộng bị mạnh mẽ đánh thức, sau đó lại bị thô bạo ném vào trong một giấc mộng khác, có chút phân không rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.
Tỉnh rồi sao?
Có lẽ là bởi vì mạnh mẽ xâm chiếm, âm thanh Ninh Mạn Thanh có chút khàn khàn, bộ dáng không có tính công kích bình thường khi đứng trước mặt Lê Sơ cũng thay đổi, cô nhìn môi đỏ Lê Sơ hơi sưng mang theo dấu răng, trong nặng nề mang theo ổn trọng, trong dịu dàng cũng cất giấu nguy hiểm.
Tỉnh.... tỉnh.
Lê Sơ vâng vâng dạ dạ trả lời, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng cả người vẫn ngốc ngơ, giống như đang trong trạng thái nghiên cứu gì đó.
Lại nói tiếp, lần này hẳn là trong tình huống Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh đều có ý thức, mà chính thức hôn môi lần đầu.
Loại trao đổi hô hấp môi răng giao triền cọ xát này, có đôi khi có tác động mãnh liệt, ái muội hơn nhiều so với chuyện làm tình trong mơ màng.
Ninh Mạn Thanh nghe tiếng, cô buông lỏng tay đang bóp gò má Lê Sơ, lại kéo ra một chút khoảng cách, cứ đứng nhìn Lê Sơ như vậy, ánh mắt có chút lưu luyến đảo quanh môi Lê Sơ, trong lòng rất tiếc nuối khi thấy Đào Đào thanh tỉnh sớm như vậy, nếu còn chưa tỉnh thì làm lại lần nữa cũng được.
Đương nhiên, đó chỉ là hài hước ngẫm lại, hiện tại Ninh Mạn Thanh vẫn rất chú ý trạng thái của Lê Sơ, muốn xác định nàng thực sự đã thoát khỏi cảm xúc nhập tâm kia chưa.
Nửa phút sau, Lê Sơ mới thực sự thanh tỉnh.
Nàng còn muốn nói cái gì, nhưng đầu óc nàng căn bản đều là chuyện kia, trong đầu lặp đi lặp lại toàn là thấy mịa thấy mịa thấy mịa rồi, tràn ngập tố chất người biến thái.
Ninh lão sư hôn nàng!
Còn rất công khí!
Uhm, cũng rất thoải mái!
Như vậy liền ba cái.
Ninh Mạn Thanh thấy biểu tình của nàng đã đúng, mới lấy một bình nước trong phòng nghỉ mở ra đưa đến trước mặt Lê Sơ.
Lê Sơ tiếp nhận, uống liền hai hớp mới hòa hoãn cảm xúc.
Trong không khí giống như còn chút ái muội không dám nói, Lê Sơ có chút đứng ngồi không yên, nàng không biết mình mở miệng nói cái gì thì mới đúng.
Nàng cũng không thể hỏi, vì sao Ninh lão sư chị lại hôn em đi, mặc kệ Ninh Mạn Thanh trả lời cái gì, Lê Sơ đều cảm thấy bản thân mình sẽ qua đời tại chỗ vì xấu hổ.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không để nàng mở miệng trước, nàng đang chuẩn bị căng da đầu nói mấy lời muốn dời đề tài, thì Ninh Mạn Thanh mở miệng còn nhanh hơn nàng.
Ninh Mạn Thanh cũng không nhắc đến chuyện cưỡng hôn vừa rồi, cũng không nhắc đến chuyện chịu trách nhiệm này nọ như trước kia, chỉ đổi sắc mặt nói chuyện khác.
"Tuy rằng đắm chìm trong cảm xúc sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc nhập diễn của diễn viên, nhưng em cũng biết loại tự nhập sâu như vậy không khác nào chơi với lửa, nhập diễn càng sâu càng khó đi ra, phải lặp đi lặp lại như khối u ác tính, lần sau không được như vậy."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Ninh Mạn Thanh nói một câu lạnh nhạt mà dài như vậy với Lê Sơ, cô nhăn mặt, tràn ngập biểu tình không đồng ý.
Suy nghĩ Lê Sơ lập tức bị kéo về chuyện này, nàng có chút bất an câu câu ngón tay, giống như đứa nhỏ làm sai đối mặt với người lớn.
Nàng há miệng thở ra, rồi lại không biết nên nói gì, trên mặt có chút do dự, hồi lâu sau mới nhìn Ninh Mạn Thanh, âm thanh mang theo chút xin lỗi cùng không biết phải làm sao nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!