Thẩm Hàm Chi rất nghe lời, cùng thỏ con đi xuống lầu, sau đó thỏ con dẫn cô đi một đoạn, lại đến một đoạn phải đi xuống bậc thang.
"Chị, cẩn thận một chút, phía dưới có bậc thang." Thỏ con trong mắt mỉm cười nhắc nhở.
"Còn có bậc thang sao? Vừa rồi không phải đã đi xuống lầu rồi sao?" Thẩm Hàm Chi cảm thấy có chút nghi hoặc, rốt cuộc thỏ con muốn mang cô đi đến chỗ nào a?
Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi do dự, Ôn Cẩn nghiêng người hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, "Chị, sao chị không đi nữa? Em đỡ chị mà, đừng sợ."
Thẩm Hàm Chi được thỏ con hôn một cái, mọi nghi ngờ đều tan biến, lập tức mặt mày hớn hở nói: "Được, Tiểu Cẩn, em vừa mới hôn chị sao? Em không tức giận nữa à?"
"Sao em có thể giận chị được? Đi cẩn thận một chút." Thỏ con ôm lấy eo Thẩm Hàm Chi, để cho Thẩm Hàm Chi đi theo nàng, chậm rãi đi từng bước một xuống.
"Chị biết thỏ con của chị là ngoan nhất, Tiểu Cẩn, mấy ngày nay chị nhớ em nhiều lắm." Nụ cười trên mặt Thẩm Hàm Chi không hề phai nhạt, cô cũng sớm đã quên mất chuyện thỏ con đang đưa mình đi đâu.
"Em cũng rất nhớ chị. Chờ lát nữa em sẽ thưởng cho chị thật tốt." Ôn Cẩn hôn lên vành tai Thẩm Hàm Chi lúc này trong đầu Thẩm Hàm Chi tràn ngập cảnh tượng ôm thỏ con vào lòng ăn thịt thỏ. Cô đối với thỏ con không hề có cảnh giác chút nào.
"Được, chờ lát nữa chị nhất định sẽ ăn thỏ con thật ngon." Thẩm Hàm Chi vui vẻ nói.
Ôn Cẩn nhìn vẻ ngây thơ của chị, bật cười lắc lắc đầu. Rất nhanh, Ôn Cẩn mở cửa một căn phòng, dẫn Thẩm Hàm Chi đi vào.
"Tiểu Cẩn, đã đến rồi sao? Chị có thể tháo khăn bịt mắt ra được chưa?" Thẩm Hàm Chi có chút sốt ruột hỏi.
"Vẫn chưa được. Chị, chị phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không em sẽ trở về ngủ chung với bảo bối." Ôn Cẩn nhướng mày nhìn vào Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhanh chóng nắm lấy cổ tay thỏ con, "Đừng mà, Tiểu Cẩn, chị ngoan ngoãn nghe lời còn không được sao? Thỏ con xấu tính bây giờ còn biết uy hiếp người ta."
Ôn Cẩn nghiêng người hôn lên chóp mũi Thẩm Hàm Chi, "Không có mà, em chỉ thích chị thôi."
Nói xong, Ôn Cẩn dẫn Thẩm Hàm Chi đến bên giường, dịu dàng dặn dò: "Chị, chị lên giường đi, không được tháo khăn bịt mắt xuống."
Vành tai của Thẩm Hàm Chi đỏ bừng, thỏ con đây là muốn chơi trò gì đó kích thích với cô sao? Cô còn phải bịt mắt lên giường, bất quá cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp với thỏ con.
Thẩm Hàm Chi cảm thấy bên cạnh giường hơi lún xuống, thỏ con leo lên giường cô duỗi tay ôm lấy thỏ con, nhưng thỏ con lại nhanh nhẹn né tránh.
"Chị không ngoan, bây giờ chúng ta bắt đầu chơi trò chơi thôi. Chị không được phép cử động, chỉ có em mới được chạm vào chị." Thỏ con nói xong hôn lên khóe môi Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi được thỏ con đút cho ăn ngọt ngào, lập tức ngoan ngoãn nghe lời nói: "Được, đều nghe thỏ con nói, chị sẽ không nhúc nhích nữa."
Nụ cười trong mắt Ôn Cẩn càng đậm hơn, nàng nắm lấy tay trái của Thẩm Hàm Chi, kéo sợi xích sắt còng tay được cố định ở đầu giường ra, còng tay trái của Thẩm Hàm Chi vào, sau đó lại kéo xích sắt bên phải ra và đem tay phải của Thẩm Hàm Chi còng vào.
Ôn Cẩn đã đặc biệt xử lý mặt bên trong còng tay, phủ một lớp vải mềm lên trên, làm như vậy thì tay của Thẩm Hàm Chi sẽ không có cảm giác khó chịu khi đặt vào bên trong.
Thẩm Hàm Chi bị bịt mắt lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng va chạm của đồ vật bằng sắt xung quanh, hơn nữa cổ tay của cô giống như bị thứ gì đó giam cầm. Cho đến bây giờ Thẩm Hàm Chi vẫn còn nghĩ rằng thỏ con đang đùa giỡn với mình.
"Tiểu Cẩn, em đang đeo cái gì cho chị vậy? Tại sao lại giống như có sợi dây xích vậy? Một lát nữa chúng ta chơi trò gì vậy?" Thẩm Hàm Chi cũng muốn ôm thỏ con vào lòng hôn một cái.
"Chị, đừng gấp gáp, chị sẽ sớm ổn thôi."
Ôn Cẩn lấy một chiếc váy ngủ hình mèo có rất ít vải, chậm rãi thay vào. Sau đó nàng mới đến chỗ Thẩm Hàm Chi, cởi khăn bịt mắt cho Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn chiếc váy ngủ hình mèo trên người Ôn Cẩn, hai mắt trợn to. Trên đó thật sự có quá ít vải, ngay cả những chỗ che phủ cũng được che phủ bằng vải tuyn, mơ hồ đều có thể nhìn thấy.
Ôn Cẩn chỉ chừa hai ngọn đèn bàn bên đầu giường, tuy rằng ánh đèn mờ nhạt, nhưng là độ sáng tuyệt đối là đủ dùng.
Thẩm Hàm Chi mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, mỉm cười với Ôn Cẩn nói: "Thỏ con đã biến thành mèo con rồi sao? Dễ thương quá, Tiểu Cần, em mau giúp chị cởi bỏ cho nó đi."
Ôn Cẩn có hứng thú tiến lại gần, Thẩm Hàm Chi muốn hôn thỏ con, nhưng cô lại bị xích sắt sau lưng trói chặt, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hạn chế, hơn nữa tay cô cũng bị kéo lại, cơ bản không thể làm được động tác ôm mèo con.
Ôn Cẩn mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Thẩm Hàm Chi. Trên mặt nàng tràn đầy dục vọng chiếm hữu cố chấp, "Chị thật không ngoan, không nói một lời nào đã rời bỏ em và con. Chị có biết em đã phải trải qua như thế nào trong ba năm qua không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!