Sáng ngày hôm sau, Ôn Cẩn cảm thấy tinh thần sảng khoái, thậm chí nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn bình thường ba phần. Nàng để cho đứa trẻ ngoan ngoãn chơi với các dì ở nhà. Ôn Cẩn đã sớm kêu người chở nàng đến khuôn viên đồn điền, dựa theo sự hiểu biết của nàng về chị, có lẽ hiện tại chị đã đợi nàng ở đó rồi.
Quả nhiên, khi chiếc Maybach chuẩn bị tiến vào khuôn viên, nàng nhìn thấy chiếc BMW của Thẩm Hàm Chi đậu ở cửa. Thẩm Hàm Chi nhanh chóng xuống xe, vẫy vẫy tay chào xe Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ở trong xe, ánh mắt có chút sáng lên, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, bình tĩnh mở cửa kính xe, hỏi: "Thẩm tổng có tìm tôi có việc gì không? Sáng sớm đã đợi ở đây."
"Đúng vậy, chị có việc phải làm. Tiểu Cẩn, em có rảnh không?" Thẩm Hàm Chi vội vàng nói.
"Tôi và Thẩm tổng quen thuộc lắm sao?" Ôn Cẩn cười như không cười nhìn về phía Thẩm Hàm Chi.
"Rất quen thuộc." Cô quá quen thuộc với thỏ con này, đến nỗi cô biết chính xác nơi nào có nốt ruồi trên cơ thể thỏ con.
Nhìn thấy cô đứng đó chân tay luống cuống, Ôn Cẩn có chút mềm lòng, mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, nói: "Cũng được, một lát nữa tôi còn có việc, Thẩm tổng có thể đợi tôi ở phòng họp nhỏ ngày hôm qua."
Nói xong, Ôn Cẩn đóng cửa sổ xe, chiếc Maybach nghênh ngang chạy đi.
Vẻ mặt Thẩm Hàm Chi cuối cùng cũng có vẻ vui vẻ, mặc dù cô không biết tại sao thỏ con lại phớt lờ mình, nhưng chỉ cần thỏ con bằng lòng gặp cô là được.
Thẩm Hàm Chi vội vàng lái xe đi theo nàng, khi cô bước vào phòng chờ, một nhân viên nhanh chóng rót trà cho cô, sau đó Tiểu Trần mang các loại đồ ăn nhẹ có hạt và đĩa trái cây vào.
Thẩm Hàm Chi nhìn đồ ăn trên bàn, nụ cười trên mặt càng đậm hơn. Thỏ con hình như đang đút cho cô?
Trong lòng cô thoáng yên tâm một chút, chẳng qua đợi cả một buổi sáng trôi qua, Thẩm Hàn đều đã sắp héo mòn, thỏ con tại sao còn không để ý tới cô?
Đúng lúc Thẩm Hàm Chi đang dựa lưng vào ghế sofa không có tinh thần thì Ôn Cẩn bước vào.
Nàng lịch sự mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, nói: "Thẩm tổng, cô đã đợi lâu rồi, có chuyện gì muốn nói thì bây giờ có thể nói rồi."
Thẩm Hàm Chi nhìn thư ký bên cạnh Ôn Cẩn, cũng không thèm để ý tới thư ký, trực tiếp nói thẳng: "Tiểu Cẩn, chị nhớ em."
Bàn tay Ôn Cẩn đang đặt bên hông đột nhiên nắm chặt, nàng cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn lao vào trong vòng tay Thẩm Hàm Chi.
"Thẩm tổng đang nói đùa. Hôm qua chúng ta mới gặp nhau lần đầu, có chuyện gì vậy? Thẩm tổng muốn theo đuổi tôi?" Ôn Cẩn cố ý nói với giọng điệu đùa giỡn.
"Tiểu Cẩn, chị không biết vì sao em không muốn nhận chị, nhưng mà chị nguyện ý chờ đợi, theo đuổi em lần nữa cũng được, chỉ cần em đồng ý." Thẩm Hàm Chi tiếp tục nói.
Tiểu Trần vẫn luôn ở bên cạnh quan sát sắc mặt của bà chủ, đợi bà chủ biến sắc mặt, bản thân sẽ vội vàng chạy tới đuổi người đi.
Tuy nhiên, Ôn Cẩn lại nhìn Thẩm Hàm Chi với nụ cười trong mắt: "Chị định đuổi theo tôi như thế nào?"
"Em muốn chị theo đuổi thế nào thì chị sẽ theo đuổi em thế đó." Thẩm Hàm Chi không có chút tự tin nào nói. Trước kia thỏ con cái gì cũng đều không biết, bản thân hoàn toàn là một bên nuôi thỏ con một bên yêu đương với thỏ con, huống chi cô và thỏ con vẫn là vợ vợ hợp pháp, bởi vậy Thẩm Hàm Chi đối với việc theo đuổi người khác thật ra không có kinh nghiệm gì.
"Nghe vào chẳng có chút thành ý nào cả. Thẩm tổng không có kế hoạch theo đuổi người khác à?" Ôn Cẩn nhướng mày hỏi.
"Vậy chiều nay em có muốn đi xem phim với chị không?" Thẩm Hàm Chi phải nhịn rất lâu mới được nói một câu.
Ôn Cẩn cười khẽ không ngừng, Tiểu Trần cảm thấy lần này Thẩm Hàm Chi nhất định sẽ bị mắng, nói không chừng bà chủ của bọn họ sẽ không hợp tác với bên kia nữa.
Tuy nhiên, giây tiếp theo Ôn Cẩn lại gật đầu: "Được thôi, Thẩm tổng, chờ tôi một chút. Tôi quay lại văn phòng lấy đồ. Không phải hôm qua chị nói muốn đãi tôi một bữa sao?"
"Đúng vậy, chị đã nói." Thẩm Hàm Chi vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Ôn Cẩn.
Sự tương tác giữa hai người khiến Tiểu Trần nhìn đến ngây ngẩn cả người. Bà chủ tính tình không tốt của mình lại đồng ý đi xem phim với đối phương? Tiểu Trần có chút hoài nghi về cuộc sống.
Thẩm Hàm Chi rất vui vẻ chờ Ôn Cẩn ở bên ngoài, nhìn thấy Ôn Cẩm đi ra, hai ánh mắt càng trở nên sáng rực.
"Tiểu Cẩn, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, vậy còn con của chúng ta thì sao?" Thẩm Hàm Chi cười hỏi. Một ngày không gặp nhóc con, lúc này lại có chút nhớ.
Ôn Cẩn khẽ nhếch môi, nhướng mày nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, "Thẩm tổng nói đùa, Mộc Mộc là con gái của tôi, chúng ta khi nào thì có con rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!