Chương 48: (Vô Đề)

Buổi sáng ngày hôm sau, khi đang ăn sáng, ánh mắt của cô bé như có như không nhìn chằm chằm vào ngón tay của Thẩm Hàm Chi, ngón tay của Thẩm Hàm Chi vừa thon dài lại còn rất đẹp, hơn nữa Ôn Cẩn cảm thấy bàn tay của Thẩm Hàm Chi rất có sức. Dù sao thì lúc chị bế nàng cũng không cần nỗ lực chút nào.

Nhìn thấy cô bé ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Hàm Chi cười hỏi: "Sao vậy Tiểu Cẩn?"

"Không có việc gì, em nhớ chị." Cô bé mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, chuẩn bị lừa gạt cho qua.

Ăn sáng xong, Thẩm Hàm Chi đến công ty, còn cô bé thì tiếp tục học tập.

Lưu Xán sống ở nơi này của Thẩm Hàm Chi hai tháng nay rất vui vẻ, người trong biệt thự sẽ không hung dữ với cô, cũng sẽ không mắng cô là đồ ngốc như lũ trẻ hàng xóm trước đây. Chẳng qua nàng đã lâu rồi không có gặp chú chó lớn, mẹ cô lại không cho cô đi ra khỏi sân biệt thự một mình.

Lưu Xán nằm trên bàn chơi với chiếc đồng hồ thông minh nhỏ một lúc, nghĩ ngày mai cô được nghỉ hai ngày, có thể hỏi chị Quan liệu chị ấy có thời gian rảnh dắt chó đến cho cô gặp hay không.

Lưu Xán lợi dụng lúc mẹ cô không có ở đây, liền lén gọi điện cho Quan Tử Du, nếu mẹ cô có ở đây, bà sẽ khuyên cô đừng gọi, điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói của Quan Tử Du lại truyền đến từ đầu bên kia.

"Xin chào?"

"Chị, chị còn nhớ em không? Lần trước em đi lạc là chị đã giúp em. Không phải chị nói nếu sau này em nhớ Tiểu Hoa thì có thể gọi điện cho chị sao?" Lưu Xán khi nói chuyện có chút khẩn trương, thậm chí giọng nói còn có chút run run. Chiếc đồng hồ thông minh nhỏ này, cô chỉ gọi mẹ mình, Quan Tử Du là người thứ hai, điều này khiến cho cô có chút lo lắng vô cớ.

"Nhớ rõ, em vẫn luôn không gọi điện cho chị, chị còn tưởng rằng em đã quên chị rồi?" Quan Tử Du một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa đầu chú chó Tiểu Hoa.

"Em không quên! Em đã sớm muốn chơi cùng với Tiểu Hoa rồi. Nhưng mẹ nói chị rất bận công việc, không cho em gọi điện vì sợ làm phiền công việc của chị." Lưu Xán vội vàng giải thích, giọng cô ấy vốn dĩ đã ngọt ngào rồi, nói chậm rãi như thế này càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.

"Phải không, em chỉ là nhớ đến Tiểu Hoa thôi sao?" Quan Tử Du cười hỏi.

"Không phải, không phải, em cũng nhớ chị." Lưu Xán vội vàng an ủi. Ở trường bọn họ cũng chơi đùa giống như vậy, nếu như cô chỉ chơi với những người bạn học khác, thì bạn tốt của cô cũng sẽ cảm thấy không vui. Thế giới của các bạn nhỏ chính là đơn giản như vậy, bạn thích chơi với tôi thì tôi mới chơi với bạn.

Quan Tử Du cười nói: "Được rồi, vậy em đợi một lát, chị sẽ lập tức dẫn Tiểu Hoa qua đó, còn sẽ tặng cho em một món quà nhỏ."

"A, còn có quà, cảm ơn chị." Lưu Xán ngọt ngào đáp lại. Ngoại trừ các bạn cùng lớp, không có người nào tặng quà cho cô cả.

"Không cần cảm ơn, vậy em đợi chị một lát, bây giờ chị sẽ qua ngay." Quan Tử Du nhẹ nhàng nói.

"Dạ được chị, em sẽ đợi chị ở ngoài sân." Lưu Xán ngoan ngoãn đáp lại sau khi cúp điện thoại, cô chạy ra ngoài sân biệt thự, háo hức nhìn ra ngoài.

Thấy Lưu Xán đi ra ngoài, dì Lưu dặn dò với con gái: "Không được phép ra khỏi cổng biệt thự, mẹ đi giúp dì Dương và những người khác. Con cứ ở đó và đừng chạy ra ngoài."

"Con biết rồi mẹ." Lưu Xán ngoan ngoãn đáp, dựa vào cửa nhìn ra ngoài.

Quan Tử Du xoa xoa mặt chú chó Tiểu Hoa, đeo vòng cổ cho Tiểu Hoa, dẫn Tiểu Hoa đến một bên phòng khách. Quan Tử Du cầm một nắm thức ăn cho chó, đưa tay đưa tới bên miệng chú chó, dặn dò nói: "Một lát nữa nhớ phải ngoan ngoãn, đừng hung dữ, con có biết không, nếu không mẹ sẽ không cho con ăn đồ ngon nữa".

Tiểu Hoa ngoan ngoãn phát ra một tiếng "gâu gâu" rất dễ thương, chứng tỏ nó đã hiểu.

Quan Tử Du để cho Tiểu Hoa chơi đùa trong phòng khách một lúc, còn mình thì trở về phòng, trong ngăn kéo đầu tiên trên bàn máy tính của cô có một cuốn sổ tay hoạt hình màu hồng xinh đẹp. Dưới cuốn sổ còn có một xấp hình dán các con vật nhỏ. Đó là của lần trước cô ấy mua nó khi đi mua sắm. Bên phải cuốn sách là một loạt câu hỏi và đáp án kiểm tra trí thông minh. Cô ấy đã hỏi bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện.

Quan Tử Du cũng nói không thể giải thích lý do, rõ ràng cô chỉ mới gặp cô gái đó có một lần nhưng cô lại muốn giúp đỡ cô gái đó.

Lấy đồ xong, Quan Tử Du nhanh chóng đi xuống lầu, dắt Tiểu Hoa cùng nhau đi đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi.

Khoảng mười phút sau, Quan Tử Du đã đi đến biệt thự của Thẩm Hàm Chi, từ xa đã nhìn thấy Lưu Xán đang đợi cô ở cửa.

Lưu Xán cũng nhìn thấy Quan Tử Du, từ xa vui vẻ kêu lên: "Chị."

"Để chị đến đó, em chờ đã lâu sao?" Quan Tử Du cười hỏi.

"Cũng không có, Tiểu Hoa thật đáng yêu." Lưu Xán nói, dùng đôi mắt to tròn nhìn Quan Tử Du, "Chị, em có thể vuốt ve chú chó được không?"

"Chạm vào đi." Quan Tử Du mỉm cười, lại dùng dùng chân chạm vào Tiểu Hoa, nhắc nhở Tiểu Hoa: "Không được hung dữ với chị gái nhỏ, ngoan ngoãn khi nào trở về sẽ cho con ăn ngon."

Chú chó săn lông vàng to lớn có bộ dáng ngốc nghếch, sau khi được Quan Tử Du nhắc nhở, chú chó lớn dường như đang nở nụ cười trên mặt, tùy ý để cho Lưu Xán vuốt ve trên người nó, được vuốt ve thoải mái, Tiểu Hoa nằm ngửa trên mặt đất để lộ ra cái bụng, không chịu đứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!