"Tiểu Cẩn, chị sai rồi. Đừng khóc nữa, chị xin lỗi. Vừa rồi chị quá hung dữ, em đừng tức giận." Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô bé, an ủi cô bé
Cô bé càng cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng đã rời xa Trang viên Hoa Hồng mấy ngày rồi, thông qua sự tiếp xúc với Thẩm Hàm Chi và những kiến thức học được qua phim truyền hình mấy ngày nay, tóm lại, Ôn Cẩn cảm thấy hành vi của Thẩm Hàm Chi là không thích hợp. Mỗi ngày hung dữ với mình một lần, sau khi hung dữ nói một câu lại lập tức bắt đầu đau lòng xin lỗi, sau đó dỗ dành mình, hơn nữa nàng có thể rõ ràng nhìn ra được chị rất để ý đến mình, cho nên chị làm như vậy là vì điều gì?
"Chẳng lẽ là chị muốn nhìn mình khóc mỗi ngày sao? Điều này không thích hợp lắm?" Ôn Cẩn không hiểu nổi, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc nàng khóc, sau khi nàng khóc, chị sẽ càng cảm thấy có lỗi và cưng chiều nàng nhiều hơn.
Ôn Cẩn chớp chớp mắt, khụt khịt mũi, ủy khuất nhìn về phía Thẩm Hàm Chi, "Chị, chị lại hung dữ với em nữa…"
"Thật xin lỗi, chị sai rồi Tiểu Cẩn, chị thật sự biết mình sai rồi, em đừng trách chị nữa có được hay không?" Thẩm Hàm Chi vội vàng dỗ dành nàng, trong lòng tự trách mình, thỏ trắng nhỏ mềm mại yếu ớt như vậy, khẳng định trong lòng cảm thấy rất khổ sở.
Ôn Cẩn lại cọ cọ dưới cổ Thẩm Hàm Chi, như nghĩ tới điều gì đó, nàng ngước mắt nhìn một bên khuôn mặt Thẩm Hàm Chi, vành tai có chút ửng đỏ.
Cô bé hít mũi, nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại áp lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, vừa hôn lên mặt Thẩm Hàm Chi vừa lẩm bẩm: "Vợ ơi, chị đừng hung dữ với em nữa có được không? Tiểu Cẩn, cho chị một nụ hôn."
Cả người của Thẩm Hàm Chi lập tức cứng đờ, cảm nhận được một bên mặt ấm áp, bằng vào mắt thường có thể thấy rõ mặt Thẩm Hàm Chi đỏ lên.
Cô ho khụ một tiếng, ấn cô bé vào trong lòng, lắp bắp hỏi: "Không phải, Tiểu Cẩn, em học những điều này từ ai vậy?"
"Em không học theo ai cả, em là vợ của chị. Người khác chọc vợ tức giận, cũng là dỗ dành vợ như vậy. Chị, có phải là chị không thích hay không?" Cô bé lại khụt khịt mũi,
nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi cho rằng mình là người có lỗi trước, cô bé lại trong trạng thái nước mắt lưng tròng như vậy, lời khuyên cô bé không thể tùy tiện hôn cũng nuốt xuống, sau đó lại đổi thành: "Không phải chị không thích. Chị thích nhất là Tiểu Cẩn nhà ta. Tiểu Cẩn, hôn rồi đừng khóc nữa được không?"
Ôn Cẩn vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, tiến lại gần hôn lên má phải Thẩm Hàm Chi lần nữa, sau đó vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, rầm rì làm nũng: "Chị, vậy chị hôn em đi, em sẽ không khóc."
Thẩm Hàm Chi mềm lòng khi nghe giọng điệu làm nũng của cô bé, hơn nữa, mỗi ngày cô đều phải phát điên một lần, đều không hiểu sao mỗi ngày lại hung dữ với thỏ trắng nhỏ một lần. Thẩm Hàm Chi càng cảm thấy áy náy hơn, cho nên cô bé nói cái gì liền đáp ứng cái đó, hơn nữa nếu chỉ là hôn hẳn là vẫn còn tốt, trong thế giới này hành vi thân mật nhất hẳn là đánh dấu.
"Được rồi, bây giờ sẽ hôn thỏ con của tôi vậy." Thẩm Hàm Chi dịu dàng nói, một tay ôm lấy eo cô bé, tay kia kéo gáy cô bé, hơi nhích người về phía trước, hôn lên lúm đồng tiền của cô bé.
Sau khi được Thẩm Hàm Chi hôn, cô bé xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vùi đầu vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Hàm Chi. Nàng thích chị hôn mình, nhưng lại có chút xấu hổ.
Thấy cô bé ngượng ngùng, Thẩm Hàm Chi đưa tay vuốt ve lưng cô bé an ủi: "Thỏ con hiện tại không tức giận nữa đúng không?"
"Dạ, chị ơi, chị ôm em nhiều hơn nhé." Cô bé dụi mặt vào cổ Thẩm Hàm Chi, nàng muốn thân cận với chị hơn, nhưng mà nàng vẫn có chút không dám hôn môi, hơn nữa nàng cũng thấy ngượng ngùng.
Ôn Cẩn thoải mái vùi mình trong ngực Thẩm Hàm Chi, nghĩ đến tương lai mọi chuyện sẽ từ từ mà làm, chị hình như mỗi ngày đều sẽ làm cho nàng khóc một lần.
Thẩm Hàm Chi còn chưa biết quy luật của mình đã bị thỏ con chạm vào, cô ôm thỏ trắng nhỏ vào lòng, tựa vào chiếc đệm ở đầu giường, dịu dàng hỏi: "Em có muốn chị cùng xem phim hoạt hình với em không?"
Cô bé rầm rì một tiếng, rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, ủy khuất nói: "Em muốn xem phim truyền hình, em đã trưởng thành rồi."
Thẩm Hàn Chi thấy lông mi dài của cô bé thật đáng yêu, liền chọc vào lúm đồng tiền của cô bé, dỗ dành: "Cho dù là trưởng thành thì cũng phải thực hiện từng bước một. Hiện tại bên ngoài còn có rất nhiều kiến thức mà em cũng chưa được tiếp xúc đến. Sau khi xem quá nhiều cùng một lúc sẽ dễ dàng học được nhiều điều nhưng mà để lần sau đi,
bây giờ chúng ta vẫn là cùng nhau xem Peppa Pig nhé?"
Nhìn thấy chị kiên trì, Ôn Cẩn chỉ là ngoan ngoãn gật đầu, dù sao thì hiện tại nàng cũng sẽ tự mình tìm phim xem.
Thẩm Hàm Chi rất vui mừng nhìn thỏ con nghe theo lời khuyên, cô đưa tay xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Thỏ trắng nhỏ của chị thật ngoan."
Ôn Cẩn nghe thấy chị gọi mình như vậy, lập tức ôm chặt Thẩm Hàn Chi, làm nũng, nàng hơi mím môi, nghĩ xem khi nào mới có thể thân mật hơn với chị.
Thẩm Hàm Chi mở Peppa Pig ra và cùng cô bé xem một cách thích thú. Khi đã gần chín giờ, Thẩm Hàm Chi cảm thấy đã đến giờ cô bé đi ngủ rồi, cô đưa tay xoa đầu cô bé. Cô dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa. Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau xem phần còn lại khi có thời gian nhé?"
"Dạ." Cô bé đáp lại, rầm rì không chịu đứng dậy khỏi vòng tay Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn thỏ con lười biếng trong lòng, trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Tiểu Cẩn, chị cũng cần phải trở về đi ngủ, em ngoan ngoãn tự mình ngủ có được không?"
"Chị, chị không ở lại với em sao?" Cô bé lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, chóp mũi dụi dụi vào cổ Thẩm Hàm Chi làm nũng. Nàng nhớ rõ đàn em trong phim truyền hình đều làm như vậy, sau đó cô ấy bị đàn chị ôm vào lòng hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!