Chương 30: (Vô Đề)

"Từ sau khi hai người kết hôn Thẩm tổng vẫn luôn ở phòng bên cạnh sao? Hai người chưa từng ngủ chung sao?" Dì Lưu sợ bị người khác nghe thấy nên kéo Ôn Cẩn đến bên cạnh, thấp giọng hỏi.

"Cũng chỉ có khi ngủ trưa là bọn con ngủ chung với nhau." Đôi mắt cô bé sáng lên khi nhớ lại lần trước Thẩm Hàm Chi đã ôm nàng ngủ.

Bây giờ đổi thành Lưu Phương ngây ngẩn cả người. Không phải trước đây Thẩm Hàm Chi vẫn luôn nóng lòng muốn cưới Tiểu Cẩn sao? Tại sao hai người họ vẫn luôn phân phòng cho dù đã kết hôn? Đây không phải là chuyện bình thường?

Thấy Lưu Phương im lặng, Ôn Cẩn lập tức hỏi: "Sao vậy dì Lưu? Là có chuyện gì không đúng sao?"

"Tiểu Cẩn, vậy Thẩm tổng có nói vì sao lại không ở chung phòng không?" Dì Lưu tiếp tục hỏi.

"Chị nói chúng con còn chưa quen nhau, chờ đến khi quen nhau rồi thì sẽ ở cùng nhau." Ôn Cẩn lặp lại lời Thẩm Hàm Chi đã nói trước đó.

Dì Lưu cũng không tin vào lý do thoái thác này của Thẩm Hàm Chi, bà cảm thấy Thẩm Hàm Chi hoặc là mang Tiểu Cẩn về làm vật trang trí, hoặc có thể khẳng định là cơ thể cô ấy không được, nói không chừng tuyến thể của cô ấy có vấn đề gì đó cho nên mới nóng lòng muốn tìm một cô gái trẻ không hiểu chuyện đời để kết hôn.

Bất quá như vậy cũng tốt, miễn là Tiểu Cẩn nhà bà có thể được an toàn và không phải chịu tổn thương.

"Dì Lưu, những cặp vợ vợ khác cũng như vậy sao?" Cô bé nghiêm túc hỏi.

"Những cặp vợ vợ khác sau khi kết hôn sẽ ngủ chung, nhưng cũng có một số người sống xa nhau, các con như vậy cũng là bình thường."

Lưu Phương nghĩ rằng duy trì tình trạng như bây giờ cũng không tệ, ít nhất Thẩm Hàm Chi cũng không có bạc đãi Tiểu Cẩn. Cho dù cô ấy không thích Tiểu Cẩn và dành nhiều thời gian chơi đùa bên ngoài thì ít nhất cuộc sống của Tiểu Cẩn vẫn được đảm bảo khi nàng sống ở đây, bà không thể chọc giận Thẩm Hàm Chi.

Ôn Cẩn gật đầu, xem ra nàng càng phải cố gắng hơn nữa, không chỉ phải học viết, học tính toán, nàng còn phải học thêm điều từ người đàn em trong phim truyền hình, như vậy thì nàng mới có thể sớm ngày ngủ chung với chị được.

"Nếu đã như vậy thì con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, tranh thủ thời gian để có thể ngủ với chị sớm hơn." Ôn Cẩn lẩm bẩm với Lưu Phương.

Điều này khiến cho Lưu Phương cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao Tiểu Cẩn lại muốn ngủ chung với Thẩm Hàm Chi đến vậy? Tuy nhiên, bà cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chờ ngày mai đến làm việc, bà sẽ có nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình.

Ôn Cẩn lại dẫn Lưu Phương đi dạo một vòng quanh biệt thự, giới thiệu cho Lưu Phương mục đích của mỗi phòng, sau đó lại dẫn Lưu Phương về phòng khách nói chuyện hồi lâu.

Thẩm Hàm Chi nói với Chu Đan Thanh một số chuyện trên lầu, lúc cô xuống lầu, Ôn Cẩn vẫn đang nắm tay Lưu Phương nói chuyện.

Cô bé nghe thấy động tĩnh từ trên lầu liền quay đầu nhìn Thẩm Hàm Chi: "Chị."

"Ừ, em vẫn còn đang nói chuyện với dì Lưu à?" Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa đi đến ghế sô pha phía sau cô bé, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của cô bé.

"Đã lâu không gặp dì Lưu, nên em có rất nhiều điều muốn nói." Cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Chi, trong mắt tràn đầy ý cười.

Dì Lưu lặng lẽ quan sát sự tương tác giữa hai người, cảm thấy đây hẳn không phải lần đầu tiên hai người như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Tiểu Cẩn thì có vẻ như cô bé rất thích Thẩm Hàm Chi?

"Em không cần phải gấp gáp, từ giờ dì Lưu sẽ ở nhà với em mỗi ngày." Thẩm Hàm Chi vuốt mái tóc mềm mại của cô bé thêm hai lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Lưu Phương rồi nói: "Dì Lưu, lát nữa hãy đưa số thẻ ngân hàng của cô cho tôi, sau đó tôi sẽ gửi cho trợ lý và tiền lương của dì sẽ được trả đúng hạn hàng tháng".

"Được, cảm ơn Thẩm tổng, cảm ơn Thẩm tổng." Lưu Phương lấy điện thoại di động ra và gửi số thẻ. Bà muốn hỏi xem bà có thể ứng trước tiền lương tháng này không. Bên phía trường học của con gái bà thật sự không còn cách nào, nhưng mà bà lại cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với Thẩm Hàm Chi, sợ rằng Thẩm Hàm Chi sẽ hiểu lầm rằng bà ta là loại tiểu nhân được một tấc lại muốn tiến một thước.

Thẩm Hàm Chi nhận được số thẻ, lập tức gửi cho Trương Minh, nói với hắn rằng đây là nhân viên mới trong biệt thự, từ nay cũng giống như Dương Mạn và những người khác, hắn phải trả lương đúng hạn.

Trò chuyện một lúc, Lưu Phương phải đến trường giáo dục đặc biệt đón con gái về nhà, bà vội vàng đứng dậy chào tạm biệt

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn rồi cưỡi con xe điện đã qua sử dụng ra khỏi khu biệt thự.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Phương đưa con gái đi học sau đó mới đạp xe điện đến biệt thự, trong lòng bà vẫn cứ suy nghĩ mãi về chuyện học phí của con gái, nhưng bà thực sự không biết phải mở lời như thế nào với Thẩm Hàm Chi. Cả đường đi đều do dự, Chờ đến khi bà tỉnh táo trở lại thì đã đến biệt thự.

Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn vừa mới ăn sáng xong, tối hôm qua vì giá trị tra A chết tiệt, Thẩm Hàm Chi lại làm cho cô bé khóc, cho nên bây giờ cô lại càng cưng chiều cô bé hơn.

Ôn Cẩn nép mình vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, vô cùng thuần phục làm nũng, Thẩm Hàm Chi xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nếu còn buồn ngủ thì về ngủ một lát đi, học tập cũng không cần phải vội."

"Không cần đâu, em muốn mau chóng được học." Ôn Cẩn rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, ngâm nga nũng nịu.

Khi Lưu Phương bước vào, bà nhìn thấy chính là Ôn Cẩn đang tựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi làm nũng, Thẩm Hàm Chi cũng rất có kiên nhẫn với Ôn Cẩn, đây hoàn toàn chính là đang dỗ dành cô bé, điều này làm cho Lưu Phương tạm thời yên tâm nhưng bà lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!