Sau khi bị Thẩm Hàm Chi bắt được một lần, lần này cô bé rõ ràng có hứng thú, trải qua mấy lần, cô bé gần như đã học được cách cầm bút.
Sau đó, Thẩm Hàm Chi viết từng nét chữ ra hai chữ "Ôn Cẩn", cô bé sợ mình không nhớ rõ, nên đứng dậy nhìn lại từng chữ trên tờ giấy, Thẩm Hàm Chi thấy cô bé nhìn vất vả quá, eo cô cảm thấy đau nhức khi bản thân từ phía sau vòng qua cô bé để viết, nên cô dứt khoát vỗ nhẹ vào đùi mình và nói: "Tiểu Cẩn, ngồi lên đây mà xem."
Mặt cô bé đỏ lên, trước đây đều là chị ôm nàng ngồi lên trên đùi chị, lần này chị vậy mà lại muốn nàng chủ động ngồi lên, ngay cả cổ của cô bé cũng đều đã đỏ bừng.
Thẩm Hàm Chi bật cười chọc vào má lúm đồng tiền của cô bé, cười nói: "Sao em còn thẹn thùng như vậy? Bình thường không phải em thường xuyên ngồi ở đây sao?"
Vừa nói xong, Thẩm Hàm Chi vừa đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé cảm thấy chân mình bắt đầu mềm, nhẹ nhàng gọi Thẩm Hàm Chi là "Chị."
" Lại đây, ngồi ở đây nhìn rõ ràng, em sẽ học nhanh hơn." Thẩm Hàm Chi tiếp tục dỗ dành, còn nhéo nhéo lòng bàn tay cô bé.
Cô bé không thể chịu đựng được sự cám dỗ như vậy, ngay khi được chị dỗ dành bằng những lời nói nhẹ nhàng như vậy, chân của cô bé lúc này đã mềm nhũn gần như không thể đứng vững nên dứt khoát nghe lời đỏ mặt ngồi xuống trên đùi chị.
Nhìn thấy thỏ con đã mắc câu, Thẩm Hàm Chi hơi cong mắt, đem người ôm vào trong lòng, để cho thỏ con ngồi thoải mái hơn, còn ân cần dỗ dành thỏ con: "Không có việc gì, ngồi trên đùi của người khác thì không được, ngồi trên đùi của vợ mình thì được, em ngoan ngoãn học viết chữ là được rồi, Hôm nay học được tên là đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ viết lại một lần nữa."
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa cầm bút chậm rãi viết lên giấy, một bên viết chữ một bên giải thích những nét chữ này cho cô bé theo chiều ngang và chiều dọc.
Cô bé cảm thấy cổ mình tràn ngập hơi thở ấm áp của Thẩm Hàm Chi ngồi phía sau, chân nàng trong lúc nhất thời trở nên mềm nhũn hơn, cô bé lại sợ mình không học được thì chị sẽ không vui. Cố gắng hết sức tập trung quan sát, nhưng khi nghĩ đến mình vẫn đang ngồi trên đùi của chị, tâm trạng của cô bé lại rối loạn.
Thẩm Hàm Chi thật sự không biết cô bé đang suy nghĩ nhiều như vậy, cô đặt tay trái lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve má lúm đồng tiền của cô bé: "Em nhìn rõ không?"
Cô bé nhẹ nhàng lắc đầu, có chút vô tội ngửa mặt lên nhìn Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô bé, "Được rồi, chúng ta làm lại một lần nữa nhé, tôi sẽ nắm tay em cùng viết, em phải nhìn kỹ vào, được không?"
"Dạ." Cô bé đáp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình đã khô khốc, rõ ràng nàng vừa mới uống nước.
Nhìn thấy cô bé vẫn đang nhìn mình, Thẩm Hàm Chi cười, gãi gãi khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Viết xong những dòng này em hãy tự mình thử xem. Nhìn tôi cả ngày, em còn chưa xem đủ sao?"
"Chị, chị xinh đẹp." Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tựa vào vai và cổ Thẩm Hàm Chi làm nũng.
Thẩm Hàm Chi dùng tay vuốt thẳng khuôn mặt cô bé, cười nói: " Nếu mà một lát nữa không học được thì hôm nay cũng không thể bám lấy tôi, có biết hay không?"
Thẩm Hàm Chi trong lời nói mang theo ý cười, cô bé biết rõ là chị đang trêu chọc mình, nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng muốn mãi mãi dính lấy chị.
Nhìn thấy thỏ con cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Thẩm Hàn Chi nắm tay cô bé, lúc này mới nắm lấy tay cô bé, viết từng nét một lên tờ giấy A4: "Em xem đi, theo chiều ngang và chiều dọc, hãy cố gắng lấp đầy khoảng trống và các ký tự cũng sẽ trở nên đầy đủ hơn, chờ lát nữa tôi sẽ mua cho em một số quyển sổ tập viết ô vuông trên mạng, sau đó lại mua một số thứ em cần phải dùng để học Bính âm.
Được rồi, em hãy tự mình thử xem."
"Dạ." Cô bé vừa mới học thuộc lòng nét chữ một cách đại khái, nhưng khi đến lượt nàng tự mình viết, nàng cảm thấy bút không tuân theo tay của mình chút nào, vất vả lắm nàng mới xiêu xiêu vẹo vẹo viết được chữ "Ôn".
Ôn Cẩn nhìn mấy chữ trước mắt không đều nhau, giống như một con thỏ sữa thất vọng, không có tinh thần, có chút sợ chị sẽ ghét bỏ nàng ngốc, vì vậy cẩn thận ngẩng đầu lên lén nhìn vẻ mặt của Thẩm Hàm Chi.
Thẩm Hàm Chi nhìn chữ xiêu vẹo trên tờ giấy, cười nói: "Đây là lần đầu tiên em viết, như thế này đã ổn rồi, đi thôi, tôi lại giúp em luyện tập thêm vài lần nữa. Chữ "Cẩn" ở phía sau sẽ còn khó viết hơn nữa."
Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa kiên nhẫn nắm lấy tay cô bé, lại lần nữa giúp cô bé viết đi viết lại trên giấy.
Ôn Cẩn tựa hồ đã dần dần tìm được cảm giác, bắt đầu nghiêm túc tập luyện, rất nhanh một trang giấy đã được nàng viết tràn ngập hai chữ "Ôn Cẩn".
Cô bé quay lại nhìn vào Thẩm Hàm Chi với đôi mắt sáng ngời, giơ cao tờ giấy A4 trong tay, dường như muốn được khen thưởng mà nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: "Chị, nhìn xem em viết nè."
Chữ viết trên tờ giấy thực ra có chút xiêu vẹo, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô bé cầm ⑥út, Thẩm Hàm Chi không muốn làm mất đi sự nhiệt tình của cô bé, nên nhẹ nhàng nói: "Thật tuyệt, Tiểu Cẩn của tôi là người thông minh nhất, một khi đã dạy liền có thể học được điều đó rất nhanh."
"Vậy em sẽ viết thêm vài lần nữa." Cô bé được Thẩm Hàm Chi khen ngợi, cô bé lưu loát viết đầy cả một trang giấy, hơn nữa cô bé tựa hồ thích loại cảm giác này, thời điểm viết chữ, nàng thật sự rất tập trung, ngay cả chuyện mình còn đang ngồi ở trên đùi của Thẩm Hàm Chi đều gần như quên mất.
Thẩm Hàm Chi nhìn thấy cô bé chăm chỉ viết chữ, khóe môi cô hơi nhếch lên, thỏ con của cô thật sự rất ham học hỏi.
Thẩm Hàm Chi cầm điện thoại di động lên và đặt mua cho thỏ con từ một cửa hàng trong cùng thành phố một bảng chữ cái đơn giản, một cuốn sổ tập viết ô vuông, bảng chữ mẫu tập viết ghép vần, bảng gieo vần và những phép tính nhẩm cơ bản tất cả đều mua.
Thỏ con chắc sẽ không ngây thơ cho rằng học được cách viết tên của mình là đủ đi? Chương trình học ma quỷ tất cả đều nằm ở phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!