Chương 25: (Vô Đề)

"Chị." Cô bé được chị ôm ngồi trên đùi trong phòng khách có chút ngượng ngùng, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Hànm Chi,.

Thẩm Hàm Chi xoa lưng cô bé, nhẹ nhàng nói: " Thỏ con nhà ta thật đáng yêu."

Thẩm Hàm Chi di chuyển tay xuống phía dưới, sờ được một quả cầu lông nhỏ tròn trịa, cô cụp mắt xuống, nhìn thấy đó là cái đuôi của thỏ trắng nhỏ, chiếc váy này vậy mà còn rất chu đáo, có một cái đuôi nhỏ bông xù.

"Chị, chị chạm vào cái gì vậy?" Cô bé chỉ cảm thấy Thẩm Hàn Chi đang kéo váy mình, nhưng lại không biết Thẩm Hàm Chi đang kéo cái gì.

Thẩm Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo cái đuôi thỏ bông xù, cười nói: "Tự em nhìn xem đi."

Cô bé nghi hoặc quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một quả cầu lông nhỏ tròn trịa đang được chị nắn ở trong tay. Cô bé chưa từng nhìn thấy thỏ thật bao giờ, liền tò mò hỏi: "Chị, đây là cái gì?"

Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, ôm cô bé cười một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Đây là đuôi của một con thỏ nhỏ, thỏ con này khác với những động vật nhỏ khác, đuôi chỉ ngắn như vậy thôi. Em thấy nó có phải rất dễ thương không?"

Thấy Thẩm Hàm Chi vui vẻ, Ôn Cẩn cũng gật đầu, vì sự việc của dì Lưu, cô bé thật sự rất muốn làm gì đó cho Thẩm Hàm Chi, nhưng lại không biết mình có thể làm được gì ngoại trừ bản thân mình, nàng hoàn toàn không biết gì hết.

Cô bé vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: "Chị ơi, từ nay về sau em chính là thỏ con của chị."

Cô bé vừa nói vừa rúc vào vòng tay của Thẩm Hàm Chi, trái tim của Thẩm Hàm Chi lập tức tan chảy khi nhìn thấy thỏ con mềm mại và đáng yêu trong tay mình. Cũng may cô

à một người ngay thẳng, chính trực. Nếu đổi thành một người khác, thỏ con ngoan ngoãn như vậy, còn không phải sẽ bị ấn ở trong lòng hung hăng bắt nạt sao?

"Được rồi, Tiểu Cẩn chính là thỏ trắng nhỏ của tôi." Thẩm Hàm Chi nói xong, liền bế Ôn Cẩn đi lên lầu.

Dì Dương và dì Tống đều ở lầu một, hai người cũng không điếc, cuộc đối thoại vừa rồi của Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn, hai người cũng đều nghe được.

Bất quá những người có thể làm việc trong biệt thự đều là người kín miệng, hai người chỉ là nhìn nhau một cái, cũng không nói gì nhiều, chẳng qua hai người đều nhận ra Thẩm Hàm Chi mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Hàn Chi bế cô bé về phòng, cô còn chưa có thay quần áo đang chuẩn bị về phòng thay đồ.

Ôn Cẩn kéo cổ tay Thẩm Hàm Chi, không nỡ rời xa Thẩm Hàm Chi, "Chị, chị đi đâu vậy?"

"Tôi về phòng tắm rửa một chút, buổi chiều không có việc gì làm, không ra ngoài, sau khi tỉnh dậy tôi sẽ dạy em viết, được không?" Thẩm Hàm Chi chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ của Ôn Cẩn, cười nói.

"Dạ." Cô bé gật gật đầu, đôi mắt lưu luyến nhìn chăm chú vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi bị cô bé chọc cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một bên mặt của cô bé: "Tôi lập tức qua đây, em có thể tự chơi một lát."

Cô bé lúc này mới gật đầu, dựa vào đệm chơi trò chơi Anipop, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, sợ Thẩm Hàm Chi không thể đến bầu bạn với nàng.

Nửa giờ sau, Thẩm Hàm Chi thay váy ngủ, đi vào phòng cô bé, nhìn thấy thỏ trắng nhỏ đang ngoan ngoãn cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Thẩm Hàm Chi lên giường ngồi cạnh thỏ con, thỏ con cũng cảm nhận được Thẩm Hàm Chi đã đến, lập tức xoay người vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi. Nàng đã rất thuần thục dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi chớp mắt một cái, thỏ con thích nghi khá nhanh, từ lúc đầu còn sợ chính mình, bây giờ thì đã có thể ôm cổ cô làm nũng.

"Chị ơi, chị ngủ trưa với em được không?" Cô bé nhẹ nhàng cọ cọ vai Thẩm Hàm Chi, hơi thở ấm áp phả vào vai và cổ lộ ra bên ngoài của Thẩm Hàm Chi, khiến cho Thẩm Hàm Chi cảm thấy ngứa ngáy.

Đó không phải là ý nghĩa của việc bị một cô bé nhắc nhở như thế sao? Bây giờ thực sự là thời gian để ngủ trưa.

Ôn Cẩn ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi một lúc, thấy Thẩm Hàm Chi không có trả lời, nàng đột nhiên có chút sốt ruột, cánh tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Hàm Chi, nhẹ nhàng cọ mặt mình vào cổ Thẩm Hàm Chi." Chị ơi, sao chị không nói chuyện?"

Thẩm Hàm Chi bị cô bé cọ vào cổ hai lần, cô luôn có cảm giác như bị móng vuốt của mèo con cào, ngứa ngáy, bất quá thỏ trắng nhỏ đơn thuần như vậy, làm những động tác này khẳng định là theo bản năng, thỏ con mới sẽ không tán tỉnh đâu.

Ôn Cẩn lúc này cũng đang lén lút quan sát biểu tình của Thẩm Hàm Chi, dụi mặt vào cổ đối phương, nàng đã học được điều này từ việc xem phim truyền hình tối qua. Trong phim, thời điểm đàn em làm nũng với đàn chị như vậy, đàn chị sau khi bị cọ xát liền đặc biệt vui vẻ, cho nên nàng cũng muốn làm cho chị vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến những nụ hôn trong phim truyền hình, cô bé vẫn có chút ngượng ngùng, không dám đến hôn Thẩm Hàm Chi, hơn nữa chị còn không có phản ứng, đây là không thích sao? Ngay khi cô bé bắt đầu nghi ngờ, Thẩm Hàm Chi xoa xoa mái tóc của cô bé, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ ngủ chung với em. Ai biểu thỏ con nhà ta biết làm nũng như vậy?"

"Chị." Ôn Cẩn ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hàm Chi, thấy Thẩm Hàm Chi vui vẻ, nàng lại rúc vào người Thẩm Hàm Chi, làm nũng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!