Chương 7: (Vô Đề)

Trì Lệ Sâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, nhưng da mặt ông lại vô thức giật giật.

Chưa có ai dám nói với ông như vậy.

Nhưng, dẫu là người giàu có, độc đoán và chuyên quyền tới đâu, thì ông cũng không muốn để lại ấn tượng đầu tiên cho cháu gái là bản thân ăn "cớt".

"Lão Nam, mau chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng."

Trong mắt quản gia Nam lộ rõ sự kinh ngạc, ông ấy nhìn Trì Thiển với ánh mắt khó tin, sau đó vội vàng đáp lời: "Vâng, ông chủ."

Trì Thiển hài lòng nói: "Ông ngoại, chúng ta đều phải quý trọng sức khỏe, có thế mới sống lâu được."

Gương mặt Trì Lệ Sâm khẽ giật giật, dường như ánh mắt nhìn cô cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Ừm."

Trì Lệ Sâm thật sự rất bận, ngay cả lúc ăn sáng cũng không được rảnh rỗi mà phải nghe trợ lý báo cáo lịch trình trong ngày và các đầu mục công việc.

Trì Thiển cảm thán: hóa ra kẻ có tiền cũng chẳng sung sướng gì cho cam.

Nếu nhẫn trữ vật của cô cũng xuyên tới theo thì tốt quá, bên trong cả từng núi từng núi bảo vật mà cô đã tích cóp suốt mười năm chăn heo.

Có nó, cô sẽ có thể chia sẻ chút gánh nặng với ông ngoại và các cậu.

Chẳng qua hiện tại…

Trì Thiển đặt một chiếc bánh ú xuống trước mặt Trì Lệ Sâm: "Ông ngoại, ông ăn đi."

Trì Lệ Sâm chú ý tới động tác nhỏ của cô: "Tự cháu ăn đi."

"Chiếc bánh ú này bên trong mềm mại, bên ngoài được chiên vàng giòn. Cháu ăn rồi, ngon lắm ạ." Trì Thiển hào hứng giới thiệu cho ông.

Trì Lệ Sâm không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn chiếc bánh ú kia.

Ông đã ăn cơm một mình suốt hai mươi năm qua, giờ đây có thêm một con nhóc, cảm giác cũng không tệ cho lắm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trì Lệ Sâm đã lại trở nên lạnh lùng.

Cô giống hệt người mẹ đã rời nhà trốn đi của cô, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ vứt bỏ cái nhà này để trốn theo đàn ông.

"Ông tới công ty đây, cháu có chuyện gì thì tìm quản gia ấy." Trì Lệ Sâm đứng dậy rời đi.

Chiếc bánh ú kia chưa hề được đụng tới.

Quản gia Nam thấy Trì Thiển cúi đầu, sợ cô đau lòng, ông ấy bèn an ủi: "Cô chủ nhỏ, cháu đừng đau lòng nhé. Ông chủ thật sự rất bận, hơn nữa ông ấy cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con."

Thật ra Trì Thiển chỉ đột nhiên nhớ ra, trong sách có một vai ác cực kỳ giàu có.

Mà thoạt trông ông ngoại của cô cũng rất giàu có.

"Chú quản gia ơi, ông ngoại cháu tên gì thế ạ?" Trì Thiển hỏi.

"Cô chủ nhỏ gọi chú là chú Nam đi. Ông chủ tên là Trì Lệ Sâm, Lệ trong lợi hại, Sâm trong rừng rậm."

Trì Lệ Sâm!

Bánh bao trong tay Trì Thiển lập tức rơi xuống bàn.

Đó chẳng phải là vị tỷ phú dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, danh tiếng lẫy lừng, ai ai cũng biết, người người đều hay

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!