Chương 5: (Vô Đề)

… Khoan, hình như kết cục của cô là bị nam nữ chính hãm hại khiến cơ thể suy yếu, c.h.ế. t ở độ tuổi đẹp nhất thì phải?

"Cạch!"

Nghe thấy tiếng động, Trì Mộc Trạch quay đầu nhìn lại thì thấy Trì Thiển ghé người nằm liệt trên bàn, vẻ mặt ủ rũ như quả cà phơi sương: "Trì Thiển, cháu sao thế?"

"Cậu ơi." Hai mắt Trì Thiển đờ đẫn: "Cháu không muốn nỗ lực, phấn đấu nữa."

Ở giới tu tiên, cô tu luyện suốt mười năm mới được đi chăn heo. Ở thế giới thực, cô phải tu suốt trăm năm mới được nằm im hưởng thụ.

Cô đã nuôi heo hơn mười năm trời, chẳng lẽ không đáng được hưởng phúc ư?

Nỗ lực khỉ gì! Cố gắng khỉ gì!

Cô không cố đấy thì sao!

Trì Mộc Trạch: Quậy cái gì thế không biết?

----

Sáng sớm hôm sau, Trì Thiển xách bình giữ nhiệt, giữ vững vẻ mặt "nhìn thấu hồng trần", chậm rãi leo lên xe của Trì Mộc Trạch.

"Cháu sao thế?" Nhận ra sự bất thường của cô, Trì Mộc Trạch thuận miệng hỏi.

"Cháu chợt nghĩ thông suốt." Trì Thiển thản nhiên đáp: "Mệnh của cháu do cháu chứ không do trời, có thể sống ngày nào hay ngày đó. Vì thế, từ hôm nay trở đi, cháu phải dưỡng sinh."

Sống lâu một ngày là hời một ngày.

"... Thế nên cháu mới mang theo bình giữ nhiệt à?"

"Bên trong là coca lạnh."

"Sao cháu bảo phải dưỡng sinh kia mà."

"Cháu đã bỏ thêm mấy quả kỷ tử rồi."

Khóe miệng Trì Mộc Trạch khẽ giật, dưỡng sinh kiểu "tự lừa mình dối người" à?

Thấy sắp tới nhà họ Trì, Trì Mộc Trạch dặn dò Trì Thiển: "Trì Thiển, sau khi tới nhà ông ngoại, cháu phải biểu hiện tốt một chút, cố gắng để được ở lại nhé."

"Biểu hiện tốt ý ạ?"

"Ừm, ông ngoại cháu rất ghét trẻ con."

Trì Thiển trợn tròn mắt: "Thế sao cậu còn đưa cháu tới?"

"Cậu làm vậy cũng vì tốt cho cháu thôi." Nghĩ tới sự độc đoán, ngang ngược sánh ngang với bạo quân của cha già nhà mình, Trì Mộc Trạch không ôm quá nhiều hi vọng về việc Trì Thiển được ở lại nhà họ Trì.

Nhưng tình cảm giữa họ và Trì Thiển quá nông, nếu cô muốn đứng vững gót chân ở nhà họ Trì, cách tốt nhất là ở bên cạnh ông Trì.

Chỉ cần khiến ông Trì hơi thương tiếc cô, địa vị của cô ở nhà họ Trì sẽ hoàn toàn khác biệt.

Sắc mặt Trì Mộc Trạch trở nên nghiêm túc, lo Trì Thiển không để bụng, anh ấy dọa: "Nếu cháu không thể ở lại nhà ông ngoại, vậy khả năng lớn là sau này cháu sẽ không có nhà để về đâu đấy."

Trì Thiển: không có nhà để về = c.h.ế. t đói đầu đường xó chợ = c.h.ế. t trước độ tuổi đẹp nhất.

Thế thì không được!

"Cậu ơi, cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho cháu, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Trì Thiển vỗ n.g.ự. c đảm bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!