"Vậy mấy cậu khác của cháu thì sao ạ? Họ làm nghề gì thế ạ?"
"Cậu hai cháu mở cửa hàng. Cậu ba cháu là diễn viên quần chúng. Cậu tư cháu đi xuất khẩu lao động, đang hái rau dại ở nước ngoài. Cậu năm cháu thì làm công nhân vặn ốc trong nhà máy." Trì Mộc Trạch cố ý nói vậy để xem phản ứng của Trì Thiển.
Để xem cô có để lộ biểu cảm chán ghét khi nghe nói họ nghèo nàn như trước kia không.
Ánh mắt Trì Thiển tràn ngập sự đồng cảm: "Cậu tư là đồng nghiệp với Vương Bảo Xuyến* ạ?"
"Gì cơ?"
"Không có gì ạ."
Sắc mặt Trì Mộc Trạch dịu đi, anh ấy lấy điện thoại ra: "Chúng ta kết bạn Wechat, sau này có việc gì còn tiện liên lạc. Nhưng bình thường cậu bận lắm, nếu không có chuyện quan trọng, tốt nhất cháu đừng quấy rầy cậu."
Anh ấy đưa Trì Thiển về nhà chỉ là trách nhiệm, chứ không đồng nghĩa với việc anh ấy yêu thương cô.
Trì Thiển kết bạn Wechat với anh ấy.
Trì Mộc Trạch nhấn vào mục lời mời kết bạn, sau khi do dự hai giây, anh ấy hỏi: "Tài khoản của cháu tên là Rùa Xanh, có ảnh đại diện là một con rùa xanh đây á?"
Đây đâu giống tên tài khoản và ảnh đại diện mà con gái sẽ dùng?
Bản thân Trì Thiển lại cực kỳ đắc ý: "Cậu không thấy tên tài khoản và ảnh đại diện này rất hợp với cháu ư? Cháu muốn giống như rùa xanh, có một chiếc mai cứng khó gặm, có một tuổi thọ dài dằng dặc, hơn nữa ném xuống ao còn có thể cầu nguyện."
Thái dương của Trì Mộc Trạch thoáng giật giật. Rốt cuộc là người thế nào mới hi vọng bản thân giống… rùa xanh cơ chứ?
Anh ấy chấp nhận yêu cầu kết bạn, rồi lập tức chuyển khoản cho cô.
"Về sau cậu sẽ cấp tiền tiêu vặt cho cháu, nếu không đủ thì nói với cậu."
Nhìn con số trong tài khoản, Trì Thiển rưng rưng nước mắt: "Cậu ơi, về sau cậu bảo cháu đi hướng đông, cháu tuyệt đối không đi hướng tây. Cậu bảo cháu nuôi lợn, cậu tuyệt đối không cưỡi trâu."
Ai có sữa thì người đó là mẹ!
Hiện tại cô cực kỳ thiếu tiền!
Cậu cả hào phóng quá đi mất!
Nhìn dáng vẻ cảm động đầy khoa trương của cô, Trì Mộc Trạch tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ nhà họ Cố không cho cháu tiền tiêu vặt?"
"Mỗi năm đến dịp Tết, cháu mới có thể nhận được vài trăm đồng, còn ngày thường thì gần như không có."
Trì Mộc Trạch nghẹn họng, tiền tiêu vặt hàng tháng của Cố Họa không chỉ có ngần này.
Rốt cuộc khi còn sống ở nhà họ Cố, Trì Thiển đã bị đối xử tệ bạc tới mức nào vậy?
Vậy lý do cô cố chấp ở lại nhà họ Cố, thật sự là vì luyến tiếc như lời cô nói ư?
Trì Thiển thật sự rất cảm động. Nhà họ Cố không phải người, đối xử với cô cực kỳ bủn xỉn.
Tiền tiêu vặt cậu cả vừa cho, còn nhiều gấp mấy lần tổng số tiền họ tiêu cho cô ấy chứ.
"Cậu ơi." Trì Thiển ôm điện thoại vào lòng, cất giọng nghiêm túc giống như đang tuyên thề: "Cậu yên tâm, cháu nhất định sẽ báo đáp cậu, sau này sẽ lo ma chay cho cậu."
Trì Mộc Trạch: "…" Cháu chắc đấy là báo đáp, chứ không phải trả thù chứ?
"Meo…" Một tiếng mèo kêu vang lên từ gầm sô pha.
Nhìn thấy một bé mèo cam có bộ lông bóng loáng như đùi gà bò ra khỏi sô pha, nước bọt của Trì Thiển suýt thì chảy ròng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!