Chương 2: (Vô Đề)

Mang theo sự khí phách đó, Trì Thiển hùng dũng rời khỏi nhà họ Cố. Nhưng khi đứng ở cổng nhà họ Cố, đếm bốn mươi tám đồng tiền lẻ còn sót lại trên người, cô lặng thinh.

Chắc chắn là sai ở đâu đó rồi.

Thử lại lần nữa xem sao!

Tiếc là đếm đi đếm lại, số tiền trong tay cô cũng chẳng nhiều thêm xu nào.

Vườn mỹ nam da đen mọc cánh bay ra khỏi giấc mộng nhỏ bé của cô.

Trì Thiển hận lắm, hận không thể lập tức lập đàn làm phép cúng thần tài: Tiền ơi tới đây, tiền từ bốn phương tám hướng ơi tới đây!

Cũng may cô còn ông ngoại và các cậu, chẳng có gì phải lo lắng cả.

Tuy nhà họ Trì nghèo hơn nhà họ Cố, nhưng chỉ cần họ không chê cô, sau này cô nhất định sẽ lo ma chay cho họ.

Nghĩ vậy, Trì Thiển bèn gọi điện cho ông ngoại kính yêu.

"Alo?" Sau khi kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói uy nghiêm khiến lòng người run sợ.

Trì Thiển lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông ngoại ạ. Cháu là Trì Thiển, con gái của Trì Vũ, xin hỏi dạo này…"

Trì Thiển sống ở giới tu tiên trong thời gian dài, câu "dạo này ông có khỏe không" vốn đã soạn sẵn trong đầu, khi nói ra lại thành: "Dạo này ông còn sống không?"

Vài giây sau, bên kia thốt ra một chữ: "Hừ!"

Sau đó cúp máy.

Trì Thiển vươn bàn tay Nhĩ Khang ra, nhưng vẫn không thể giữ ông lại.

Trong sách nói, ông ngoại rất ghét đứa cháu gái chê nghèo yêu giàu, não tàn chỉ biết yêu đương là cô, quả nhiên không sai tẹo nào.

Cô sẽ sửa mà. Cô sẽ móc bộ não tàn chỉ biết yêu đương này ra hiến tặng ngay đây!

Không bao lâu sau, một chiếc xe Volkswagen màu đen dừng ngay trước mặt Trì Thiển.

"Trì Thiển."

Người đàn ông ngồi trong xe lộ ra nửa khuôn mặt. Gương mặt anh ấy lạnh lùng thờ ơ, toát ra khí thế không giận tự uy.

Trì Thiển kinh ngạc: "Anh Trì?"

"Theo bối phận thì cháu phải gọi cậu là cậu." Giọng điệu Trì Mộc Trạch đều đều: "Hiện tại ông ngoại cháu không rảnh, nên bảo cậu tới đón cháu. Lên xe đi!"

Trì Thiển không khách sáo với anh ấy, nếu không cô sẽ phải đi bộ tận hai cây số liền.

Có sẵn xe, ngu mới không ngồi.

Lên xe, thấy cô ăn mặc phong phanh, Trì Mộc Trạch nói: "Ghế sau có chăn đấy, cháu tự lấy đi."

"Vâng." Trì Thiển chậm rãi lấy chăn đắp lên người, rồi cuộn tròn người trên ghế ngồi.

Trì Mộc Trạch khẽ cau mày, nhưng cũng chưa nói gì.

"Sao cậu biết cháu ở đây? Hình như cháu vẫn chưa kịp báo địa chỉ cho ông ngoại cơ mà."

"Trừ nhà họ Cố ra, cháu làm gì còn chỗ khác mà ở? Nhưng đây là lần đầu tiên cháu chủ động liên lạc với bọn cậu." Trì Mộc Trạch nhìn cô qua tấm kính chiếu hậu, trong mắt tràn ngập sự tìm tòi, nghiên cứu.

Trước kia anh ấy cũng từng tìm Trì Thiển, nhưng cô sống c.h.ế. t không chịu quay về nhà họ Trì, cô luyến tiếc sự giàu có của nhà họ Cố, sợ quay về nhà họ Trì sẽ phải sống những ngày tháng khổ cực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!