Trì Thiển cảm động không thôi: "Ông ơi, ông đối xử với cháu tốt thật đấy, tương lai cháu nhất định sẽ chăm sóc ông lúc về già."
Trì Lệ Sâm: "Ông chẳng thèm."
Đứa bé ngốc như cô, thả ra ngoài một ngày đã khiến người ta không yên lòng rồi.
Tự chăm sóc mình chua xong, còn đòi chăm sóc ông lúc về già.
"Trì Thiển, cháu có muốn chuyển trường không?" Trì Lệ Sâm lại hỏi: "Hoàn cảnh học tập như thế không tốt cho sự phát triển của cháu."
Trì Thiển do dự một lát rồi lắc đầu: "Không muốn ạ."
"Hả?"
"Chỉ có kẻ yếu mới chạy trốn thôi. Cháu không phải kẻ yếu, hơn nữa cháu cũng chẳng làm gì sai cả, sao cháu phải chuyển trường?" Trì Thiển kiên định nói: "Hơn nữa…"
Trì Lệ Sâm nghiêm túc lắng nghe.
"Thay vì thích ứng với hoàn cảnh mới, chi bằng biến cục đá ven đường thành quả hồng mềm mặc mình nắn bóp, sảng khoái biết bao!" Trì Thiển đột nhiên trở nên phấn khích.
Dù đám người Hạ Phương Tri có cứng thế nào đi nữa, cũng chẳng cứng bằng nắm đ.ấ. m của cô.
Ấn đường Trì Lệ Sâm giật giật: "Thế nên, ý cháu là…"
"Ông ngoại ơi, cháu chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu một xíu xiu thôi mà."
Trì Lệ Sâm: "…" Tùy con bé vậy!
Trì Lệ Sâm bỏ công bỏ việc để tới tìm cháu gái, nay chuyện của cháu gái đã được giải quyết, ông phải quay về công ty làm việc tiếp.
Còn Trì Thiển thì quay về với sô pha quen thuộc, ôm gối chăm chú xem chương trình dưỡng sinh.
Bây giờ cô rất quý trọng sinh mệnh.
Biểu hiện cụ thể là: cô sẽ bỏ thêm hai quả kỷ tử vào bình giữ nhiệt đựng cocacola.
Kỷ tử = dưỡng sinh, coca + kỷ tử = dưỡng sinh vui vẻ!
Chẳng hề mâu thuẫn.
Uống quá nhiều coca khiến Trì Thiển buồn đi vệ sinh. Trên đường đến nhà vệ sinh, cô vô tình nghe thấy hai con chim đậu trên cửa sổ tám chuyện.
"Tòa nhà này cao thật, xem ra ông chủ giàu lắm cho xem."
"Giàu thì có ích gì đâu, gã đàn ông mặc đồ đỏ vừa tiến vào kia đã giấu mấy túi bột màu trắng vào bình hoa màu xanh, còn báo cả cảnh sát nữa cơ."
"Ôi chao, lòng người hiểm ác, đâu giống loài chim chúng ta, ngây thơ không rành sự đời. Cưng à, đêm nay rảnh không?"
"Anh này! Ghét ghê đấy…!"
Thấy hai con chim bắt đầu phát triển theo hướng không phù hợp cho trẻ vị thành niên, Trì Thiển vội rời tầm mắt. Nhưng vừa đi được hai bước, cô đột nhiên nhận ra có điều không đúng.
Bột màu trắng.
Lòng người hiểm ác?
Ối giời, chẳng lẽ…?
Trì Thiển nhấc chân chạy vụt đi, vội vàng tìm kiếm bình hoa màu xanh lam mà con chim kia nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!