Thấy Trì Thiển không những không xấu hổ, còn mạnh mồm đáp trả, Từ Chí Thanh lắc đầu, nhìn Trì Thiển bằng ánh mắt thất vọng: "Lần trước cậu đẩy Họa Họa xuống nước, đến tận bây giờ vẫn chưa xin lỗi cậu ấy, còn dám nói với giọng đúng lý hợp tình thế à? Trì Thiển, khó trách giờ đây Lăng Càn không thèm để ý đến cậu."
Trì Thiển đáp ngay: "Cậu xịt nhiều nước hoa như thế, nhưng vẫn không che được cái mùi não tàn nồng nặc trên người. Eo ôi, khó ngửi c.h.ế. t đi được!"
"Cậu đúng là đồ vô giáo dục!"
"Tôi chỉ có giáo dục với con người thôi. Cậu đâu thể bắt tôi phải có giáo dục với đám gia súc không hiểu tiếng người được."
Sắc mặt Từ Chí Thanh hết xanh lại trắng, bị cô nói đến á khẩu.
Từ bao giờ mà cái miệng Trì Thiển độc địa thế này?
Chẳng lẽ là bị hành động hủy hôn của Lăng Càn kích thích? Cộng thêm việc bị nhà họ Cố đuổi đi, sốc quá nên phát điên luôn rồi?
Nếu vậy thì cũng là cô đáng đời, cô thậm chí còn kém xa đầu ngón tay của Cố Họa.
Trì Thiển tìm chỗ ngồi xuống, Hạ Phương Tri lập tức đứng dậy dọa dẫm: "Ai ngồi cùng Trì Thiển, thì đồng nghĩa với việc chống lại tôi. Các cậu tự cân nhắc đi!"
Nhà họ Hạ và nhà họ Từ đều là những gia tộc quyền quý nổi tiếng thành phố Phù Quang, họ không chỉ có tiếng nói trong lớp, mà còn có tiếng nói trong trường nữa.
Cậu ta nói vậy, rõ ràng là dẫn đầu cô lập Trì Thiển.
Tiếc là các bạn học trong lớp chẳng thèm quan tâm đến lời dọa dẫm của cậu ta.
"Bắt nạt một bạn nữ như thế không tốt lắm đâu."
"Cố Họa cũng đâu có ở đây, cậu bớt ra vẻ anh hùng đi."
Thấy mọi người không nể mặt mình, gương mặt Hạ Phương Tri đỏ bừng vì tức. Cậu ta lườm Trì Thiển bằng ánh mắt oán hận: "Trì Thiển, cậu giỏi lắm!"
Trì Thiển trợn trắng mắt: "Không giỏi bằng cậu, cậu là nhất!"
Hạ Phương Tri: "…"
Đến địa điểm dã ngoại, Hạ Phương Tri canh lúc Trì Thiển xuống xe, cố ý đụng ngã cô.
Nếu thành công, chắc chắn Trì Thiển sẽ bị gãy xương, phải vào bệnh viện.
Nhưng Trì Thiển lại tinh mắt nhìn thấu ý đồ của cậu ta, nhanh nhẹn né sang bên cạnh, thuận tiện nhấc chân đá vào m.ô.n. g cậu ta.
Ý, không ngờ m.ô.n. g to thế này đấy, đá đã thật!
Hạ Tri Phương ngã sấp mặt xuống đất, phát ra một tiếng "bịch" giòn tan.
"Trì Thiển, cậu…!" Hạ Tri Phương tức giận ngẩng đầu lên, vốn định mắng Trì Thiển, nhưng hai hàng m.á. u mũi đã chặn miệng cậu ta, khiến cậu ta vừa chật vật vừa buồn cười.
Trì Thiển đút hai tay vào túi quần, khẽ cười đáp: "Ối, đừng bảo tối qua cậu và kim chủ chơi hăng quá, nên sáng nay hai chân mới nhũn nhùn ra đấy nhé?"
"Cậu cũng hi sinh vì sự nghiệp bán mình quá nhỉ!"
Sắc mặt Hạ Phương Tri lúc xanh lúc trắng, cậu ta vốn đang trong thời kỳ vỡ giọng, giờ đây lại tức giận đùng đùng, khiến giọng nói của cậu ta trở nên the thé như vịt đực: "Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa xem?"
Trì Thiển nhấc chân đạp lên lưng cậu ta: "Câm miệng đi cún con. Cái giọng the thé như thái giám của cậu khiến tôi đau cả tai rồi đây này."
Dứt lời, cô dẫm lên lưng Hạ Phương Tri mà đi, hoàn toàn không thèm để cậu ta vào mắt.
Từ Chí Thanh vừa xuống xe, thấy vậy thì vội vàng chạy tới đỡ Hạ Phương Tri lên: "Cậu không sao chứ? Trì Thiển bị điên đấy à?"
Trước kia, tuy Trì Thiển cũng không để bất cứ ai vào mắt, nhưng khi đó cô vẫn là người nhà họ Cố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!