Rời khỏi phòng Trì Thiển, Trì Lệ Sâm gọi quản gia Nam ra: "Ông hãy điều tra cuộc sống của Trì Thiên ở nhà họ Cố suốt mười lăm năm qua cho tôi. Còn nữa, tìm cho tôi vài cuốn sách."
"Dạ, ông chủ, xin hỏi ông cần sách gì?"
"Cẩm nang giáo dục con trẻ."
"...?"
Kết thúc mấy ngày cuối tuần, cổ tay Trì Thiển gần như đã khỏi hẳn, nên cô phải đến trường.
Vừa sáng sớm, cô đã trưng ra gương mặt đau khổ.
Thấy sắp đến giờ vào lớp, Trì Lệ Sâm thúc giục cô: "Cháu ăn nhanh lên, sắp muộn học rồi đấy."
Vừa nói, ông vừa chỉnh lại cà vạt. Lần đầu tiên ông đưa cháu đến trường, không được quen cho lắm.
Trì Thiển ủ rũ hỏi: "Ông ngoại ơi, hôm nay cháu có thể không đi học không ạ? Cháu cảm thấy khó chịu lắm."
"Sao thế? Khó chịu ở đâu?"
"Hễ nghĩ đến đống bài tập về nhà vẫn chưa làm, là cháu lại không thở được." Trì Thiển yếu ớt che ngực.
Khóe môi Trì Lệ Sâm giật giật: "Sắp cuối kỳ rồi mà cháu còn không chịu làm bài tập? Bình thường cháu thi được bao nhiêu điểm?"
"Điểm tối đa ạ. Không tin cháu lấy bài thi ra cho ông xem."
"Không làm bài tập mà cũng có thể thi đạt điểm tối đa á?"
"Đó là vì cháu có kỹ xảo đặc biệt."
"Kỹ xảo gì?"
Trì Thiển đặt đũa xuống, cô giơ hai tay ra trước mặt, bắt lấy không khí rồi vuốt khắp đầu, miệng thì lẩm bẩm: "Mình yêu điểm, điểm yêu mình, điểm số tăng vọt…"
Thái dương Trì Lệ Sâm giật giật. Mỗi người trong nhà họ Trì đều là tấm gương tốt, là tinh anh của từng lĩnh vực, sao tự nhiên lại lòi ra một "ngoại lệ" phải áp dụng mê tín dị đoan vào bài thi thế này?
Nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng con bé sẽ bị trường đuổi học mất.
"Nhưng không phải lần thi nào cháu cũng dùng chiêu này đâu."
Dứt lời, Trì Thiên móc một chiếc mai rùa ra, đặt lên bàn: "Lần thi trước, cháu đã dựa vào chiếc mai rùa này, chọn câu nào là trúng phóc câu đó."
Cô khẽ lắc mai rùa, thầm lẩm bẩm: "Nói tôi nghe hôm nay trời có mưa không?"
Đồng xu rơi ra, toàn bộ đều là mặt úp. Cô bèn nói: "Ông ngoại, hôm nay trời sẽ mưa, ông nhớ mang ô nhé."
Trì Lệ Sâm: "…"
Thi cử toàn dựa vào mê tín dị đoan thế này, hết làm phép lại đến bói toán, ấy thế mà vẫn được điểm tối đa mới lạ chứ.
Chẳng lẽ là do ông trời đặc biệt bao dung kẻ ngốc?
Thấy cô vẫn ngồi đó nghịch mai rùa, Trì Lệ Sâm không thể nhịn được nữa: "Cháu không ăn nữa thì đứng lên, bây giờ ông đưa cháu tới trường."
"Dạ."
Thế là Trì Lệ Sâm đưa Trì Thiển đến trường Lăng Thủy.
Đây là trường tư nổi tiếng ở thành phố Phù Quang này, chuyên dành cho con em quý tộc, học phí hàng năm cao ngất ngưởng, các học sinh trong trường không có quyền thì cũng có thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!