Tôi là thiên kim thật trong truyện thiên kim thật giả.
Ba mẹ ruột của tôi tìm đến, ném một tấm séc ra:
"500 vạn, đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh nữa."
Mẹ nuôi của tôi cũng ném một tấm séc ra.
"1000 vạn, tránh xa con gái tôi ra."
1
"Con gái, cuối cùng mẹ cũng tìm được con!"
Phu nhân Tạ đỏ mắt lao tới, định ôm chầm lấy tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người tránh ra, lặng lẽ lùi lại vài bước:
"Chú dì nhầm người rồi."
Người đàn ông trung niên đứng cạnh lúc này bước lên: "Tiểu Ninh, chúng ta là ba mẹ ruột của con. Con mới sinh ra không lâu đã bị người ta bế đi, chúng ta đã tìm kiếm nhiều năm mới tìm được con."
Nói nhảm, năm năm trước các người đã phát hiện ra mình nhầm lẫn, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Nếu không phải vì bảo bối Tạ Thi Dao của các người hiện tại cần thay tạng, có lẽ các người sẽ không bao giờ nhớ ra mình còn có một đứa con gái ruột.
Tôi thờ ơ gật đầu: "Vậy à, tôi biết rồi."
Không ngờ phản ứng của tôi lại lạnh nhạt như vậy, phu nhân Tạ cười gượng một tiếng: "Tiểu Ninh, con cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột, chẳng lẽ không vui sao?"
"Dì nói nực cười quá." Tôi vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà: "Tôi có đi tìm các người bao giờ đâu? Chẳng phải các người tự tìm đến đây sao?"
Tạ Thành Tuấn sầm mặt lại: "Con dám nói chuyện với ba mẹ như vậy sao? Mẹ nuôi của con dạy con như thế à?"
"Không thích nghe thì có thể giả vờ điếc, cảm ơn."
Nói xong, tôi không chút do dự bước vào trong nhà, đóng sập cửa lại, nhốt họ ở bên ngoài.
2
Khoảng nửa tiếng sau, tôi đoán hai người bên ngoài đã học được cách nói chuyện tử tế, mới mở cửa cho họ vào.
"Ngồi đi." Tôi hất cằm, ra hiệu cho họ ngồi xuống ghế sofa.
Tạ Thành Tuấn vẫn tỏ ra khó chịu nhưng không nói gì thêm.
Phu nhân Tạ lại bắt đầu khóc lóc: "Tiểu Ninh, con không biết những năm qua chúng ta nhớ con đến thế nào. Mẹ biết con ở đây đã chịu nhiều khổ cực, về nhà rồi, con muốn gì ba mẹ cũng sẽ bù đắp cho con..."
Tôi vừa xem bà ta diễn, vừa ân cần đưa cho bà ta một gói khăn giấy: "Cứ khóc từ từ, không đủ giấy còn có thêm."
Phu nhân Tạ nghẹn lại: "Tiểu Ninh, có phải con trách chúng ta không sớm nhận ra con không?"
"Không có chuyện đó đâu." Tôi hào phóng khoát tay: "Đừng có tự đề cao bản thân nữa."
Phu nhân Tạ bị tôi chặn họng, nhất thời không nói được lời nào, có chút bối rối nhìn về phía Tạ Thành Tuấn.
Trên khuôn mặt Tạ Thành Tuấn lộ ra nụ cười tự tin đặc trưng của đàn ông trung niên thành đạt: "Tiểu Ninh, có lẽ con không biết, công ty Thành Hoa nổi tiếng ở thành phố A chính là do nhà chúng ta mở. Khi con trở về, con sẽ là viên ngọc quý trong tay chúng ta, là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ. Con muốn gì sẽ có nấy, không cần phải sống trong căn nhà tồi tàn như thế này nữa."
"Thật sao? Vậy cháu muốn một chiếc máy bay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!