Editor: Fei
Ánh mắt Kỷ Li tối lại, y còn chưa kịp phản ứng nhưng Bánh Bao đã đứng ra: "Hạ Linh, cậu nói chuyện hơi bị chối tai rồi đấy!"
"Chỗ này chưa tới lượt mày nói chuyện!" Hạ Linh lườm nguýt Bánh Bao, "Không muốn làm trợ lý của tao thì cút đi."
"... Ai thèm làm trợ lý của cậu, bây giờ tôi sẽ xin nghỉ việc luôn!" Lồng ngực Bánh Bao phập phồng, tức nổ phổi.
Đây là cái giống gì không biết?
Ỷ vào việc trong nhà có mấy đồng tiền bẩn mà tùy tiện vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Hạ Linh không ngờ Bao Tử Tinh sẽ ra mặt thay cho Kỷ Li, giận lại càng thêm giận. Cậu ta tóm lấy cổ áo y, nói: "Cậu cũng biết thu mua lòng người đấy nhỉ?"
"Còn cậu thì lăn lộn trong giới suốt hai năm cũng chưa học được cách làm người." Kỷ Li nhìn chằm chằm nắm đấm của đối phương, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Bánh Bao, mở cửa phòng cho tôi."
"Hả?" Bánh Bao sửng sốt một giây bèn lập tức nghe theo.
Cánh cửa điện tử bên trái vang lên tiếng cạch.
Hạ Linh không hiểu lắm, nắm đấm dần trở nên trắng bệch, "Cậu có ý gì?"
"Chẳng có ý gì hết." Kỷ Li nắm ngược lại tay cậu ta, nói rõ ràng từng câu từng chữ, "Trên hành lang có camera, không tiện đánh người."
Dứt lời, Kỷ Li đột nhiên dùng sức kéo Hạ Linh vào phòng, đạp cửa đóng sập lại, "Bánh Bao, cậu đứng qua một bên đi, đừng dính vào việc này."
Hạ Linh đối diện với con ngươi lạnh lẽo của Kỷ Li, cơn giận bắt đầu trào dâng. Nhưng cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì y đã huých cùi chỏ vào lòng ngực cậu ta.
"Ssh." Hạ Linh bị đau lùi về sau.
Kỷ Li hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản kích nào, nhanh chóng ngáng chân.
Hạ Linh ngã ngửa, đập gáy xuống đất. Kỷ Li lợi dụng ưu thế thân hình để ghì lấy cậu ta. Y rút con dao gọt hoa quả trên bàn rồi cắm xuống đất, ngay sát sườn mặt.
Lưỡi dao như ẩn như hiện ngay bên cạnh, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng giãy dụa là sẽ cứa vào da.
Hạ Linh hít một ngụm khí lạnh, "... Kỷ Li, mày điên rồi. Dùng dao tổn thương người khác là phạm pháp!"
"Là do mày sỉ nhục người khác trước." Kỷ Li thờ ơ di chuyển chuôi dao, cười như không cười nói: "Tao có làm gì mày đâu, sao lại phạm pháp được?"
"Mày có biết người ở sau lưng tao là ai không? Nếu mày dám đụng vào tao thì tao nhất định sẽ không để yên cho mày." Hạ Linh nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng dám cựa quậy.
Kỷ Li thưởng thức vẻ mặt vừa tức giận vừa uất ức của cậu ta, phì cười: "Tao quan tâm người chống lưng cho mày là ai để làm gì? Tưởng có kim chủ là một bước lên trời ngay đấy à? Mấy cái thứ dơ bẩn đó nói thêm một câu còn sợ bẩn miệng tao ấy chứ."
Hạ Linh đổi nghề sang truyền thông Mộng Tưởng, luôn được Tôn Dũng dẫn đi quay quảng cáo. Khoảng ba tháng trước mới có được vai nam chính, đến bây giờ lại mang tiền vào đoàn...
Giao dịch ngầm đằng sau đó là gì không cần phải nói cũng hiểu.
Hạ Linh nghe thấy thế, nỗi sợ hãi và xấu hổ trong nội tâm bỗng bùng phát.
Sao có thể như thế được?
Chuyện cậu ta bị Tôn Dũng dẫn đến "tiệc rượu" là bí mật, Kỷ Li biết bằng cách nào? Chẳng nhẽ Tôn Dũng âm thầm kể cho y?
"Tao làm cái gì?" Hạ Linh cãi sống cãi chết, "Mày tự nguyện tới chỗ Tôn Dũng thì cũng có hơn là bao."
"Đã như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư đi bêu xấu người khác cơ à? Tao sẽ không bao giờ để cho Tôn Dũng tùy ý sắp xếp, cũng chẳng có bản lĩnh làm mấy việc kia giống mày đâu." Ánh mắt Kỷ Li càng lúc càng sâu, lướt dao xuống dưới, "Nói linh tinh ít thôi, mau xin lỗi đi."
Cơn đau nhói trên cổ nhẹ nhàng truyền đến, Hạ Linh nhìn vào đôi mắt kiên định lạnh lùng của đối phương, thở cũng chẳng dám, "... Xin, xin lỗi ai? Mày đừng có kích động."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!