Editor: Fei
Trịnh An Hành tiến lên, xoa đầu Kỷ Li như đang đối xử với trẻ con:" May mà lúc đó không đổi cậu đi bằng không đoàn phim của bọn anh lỗ vốn mất."
"Cảm ơn đạo diễn, tôi qua bên kia nghỉ một chút." Kỷ Li miễn cưỡng nhếch môi. Tâm trạng y vẫn còn chập chùng, khó chịu bởi cảnh quay vừa nãy.
"Đi đi, cố gắng thoát vai rồi hơ khô thẻ tre." Trịnh An Hành vô cùng thông cảm.
Ánh mắt Tần Nhạc theo sát bóng lưng y, lông mày nhíu chặt.
Trịnh An Hành thấy được tình trạng của hắn, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng: "Tần Nhạc đừng nghỉ vội, quay cảnh kế tiếp luôn nhé?"
Ngừng quay càng lâu càng dễ đánh mất cảm giác.
Tần Nhạc cũng có suy nghĩ tương tự, thẳng thắn đáp: "Vâng."
Bối cảnh trong ngõ hẻm được sắp xếp xong xuôi, tiếp nối cảnh quay ban nãy: Tống Chiêu vừa chết chưa bao lâu thuộc hạ của Tống Dực đã bắt được đám thích khách, đồng thời giữ lại hai tên còn sống.
Cái chết của đệ đệ k*ch th*ch Tống Dực. Hắn dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để hỏi ra tên chủ mưu, cũng là bước ngoặt mấu chốt triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa hắn và Bang vương.
Tần Nhạc yên lặng đứng ở đầu hẻm, nhắm mắt cho chuyên gia trang điểm dặm phấn.
Chuyện gia trang điểm Tiểu Miên nhón chân, trước giờ vẫn luôn hoạt bát nay lại chẳng dám nhiều lời. Cô nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Nhạc, thầm nhủ ——
Anh Nhạc làm sao thế nhỉ? Cả người lạnh như băng, đáng sợ kinh khủng.
Tiểu Miên nhanh chóng hoàn thành công việc rồi chạy sang một bên. Trịnh An Hành dùng loa hỏi, "Tần Nhạc, chuẩn bị xong chưa?"
Tần Nhạc chậm rãi mở mắt, dùng đầu ngón tay vuốt lên "vết máu" trên y phục, ánh mắt lạnh lùng.
Trịnh An Hành thấy hắn trầm mặc tiến vào trạng thái của nhân vật, vội vàng hô action.
Thi thể đám thích khách ngổn ngang dưới đất, máu chảy ròng ròng.
Tần Nhạc cẩn thận nhét miếng bánh màn thầu dính máu vào trong áo, bấy giờ mới đổi hướng đi sang con hẻm kia. Lúc hắn bước qua một tên thích khách đang hấp hối giãy dụa gã ta bèn kéo vạt áo hắn, thổ huyết cầu xin: "Tướng quân, cứu, cứu ta với!"
"Ta biết sai rồi, chúng, chúng ta không muốn giết ngươi..."
Tần Nhạc ngồi xổm xuống, cầm đoản đao thích khách đánh rơi, tự tay đâm một nhát.
Đoản đao cắm thẳng vào tim khiến gã chết không nhắm mắt.
Túi máu giấu dưới lớp quần áo văng tung toé, bắn cả lên mặt Tần Nhạc nhưng dường như hắn không hề phát hiện ra mà vẫn đứng dậy đi về phía trước.
Mỗi lần Tống Dực đi ngang qua thi thể thích khách đều sẽ dừng lại đâm một đao vào tim chúng. Càng ngày càng có nhiều máu rơi trên mặt và áo hắn, hận ý tuôn trào nơi đáy mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.
Trong kịch bản viết vì thay đệ đệ báo thù, Tống Dực dùng đao đâm vào tim thích khách, ngay cả chết rồi cũng không tha.
Mà kỹ năng diễn xuất của Tần Nhạc đã làm tăng chiều sâu của phân đoạn này lên rất nhiều.
Nhân viên công tác đứng xem đồng loạt cứng họng, ai cũng bị hắn thuyết phục. Quả không hổ danh là người nhận được bốn cúp ảnh đế, diễn giả mà như thật!
Nguyên Dĩ Phi ngồi sau màn hình giám sát hít một ngụm khí lạnh, tự dưng cảm thấy hơi đau tim.
Việc ghi hình vẫn tiếp tục.
Hai tên thích khách còn sống được áp giải đến trước mặt Tần Nhạc. Bọn chúng chứng kiến toàn bộ hành động đâm xác chết vừa rồi của Tống Dực, ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
"Tướng quân! Tướng quân tha mạng!" Thích khách bên trái quỳ xuống đất xin tha, "Chúng ta, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!