Lông mi run rẩy, Tô Duyệt nhìn cái mặt vô biểu tình kia, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy khiến phần lưng cô cảm giác có chút lạnh toát, cô biết, điều anh ta nói chính là sự thật.
Hắn căn bản không để bụng cô chết hay sống.
Tô Duyệt nhấp môi, sau khi tiếp xúc trực tiếp cô mới phát hiện, nam xứng Giang Từ này so với trong sách miêu tả còn lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Lúc này, tiếng chuông trong đầu vẫn như cũ truyền đến, Tô Duyệt khó chịu đến ngũ quan nhíu chặt.
Không được, không thể đợi, cô cần phải vào bệnh viện, nếu chậm trễ nữa có khi vài giây sau cô liền ngỏm cũng nên. Tô Duyệt cố gắng đỡ thân thể đứng lên sau đó lấy túi xách đặt ở sô pha bên cạnh bàn nhỏ liền muốn đi ra ngoài.
Lúc này, một thân ảnh lùn lùn vụng về đi đến.
Bạn học nhỏ trong ngực ôm một con mèo màu trắng, đứa bé đi đường khá chập chững, Tô Duyệt nghi ngờ con mèo tùy thời sẽ bị rơi xuống mặt đất mất.
"Hừ."
Khi bạn học nhỏ đi ngang qua bên người Tô Duyệt thì cái mũi nhỏ nhíu lại, lạnh lùng mà hừ một tiếng, sau đó ôm mèo đi tới cái bàn bên cạnh Giang Từ, ngẩng đầu nhỏ nhìn anh, mềm mại, nãi khí mà nói: "Ba ba, sớm."
Giang Từ đem một ngụm bánh kem cuối cùng đưa vào trong miệng, lãnh đạm mà lên tiếng: "Ân."
Tiểu gia hỏa này chính là Giang Hạo Duyên, bé đem con mèo trong ngực đặt ở bên chân, ngay sau đó liền đi đến góc tường cố hết sức mà kéo tới một cái ghế, sau đó dẩu mông nhỏ ngồi xuống.
Trên mặt bàn chỉ còn lại có một chén cháo cá lát cùng một đĩa bánh mì, đôi mắt to đen bóng xoay chuyển, Giang Hạo Duyên không có thấy bánh kem, bé nhấp nhấp miệng nhỏ, biết đây là bị ba ba ăn mất rồi. chỉ đành vươn hai cánh tay ngắn ngủn đem cháo cá lát bê tới trước mặt mình, đầu nhỏ cúi thấp, yên lặng không tiếng động mà ăn bữa sáng.
"Miêu, miêu......" con mèo kia ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh, lười biếng nằm ngủ.
Một người mù bị hủy dung, một đứa trẻ lãnh khốc, một con mèo thích ngủ, tổ hợp như vậy, thật là buồn cười nói không nên lời.
Nhưng Tô Duyệt hiện tại không có tâm tình để ý tới bọn họ, cô cần thiết phải tới bệnh viện.
Chân mới vừa bước ra cửa phòng, Tô Duyệt nháy mắt tạm dừng, trong mắt một mảnh kinh ngạc.
đầu cô......
Không đau, tiếng chuông ồn ào kia thế nhưng cũng đã biến mất.
Kỳ quái!
Vừa rồi cô vẫn còn đau đến chết khiếp, hiện tại lại như không có chuyện gì xảy ra?
Tô Duyệt duỗi tay sờ sờ phần trán bị thương, ngày hôm qua Giang Mộ Hàng để bác sĩ tùy tiện băng bó mà thôi. Theo đạo lý, khi cô chạm đến miệng vết thương sẽ rất đau, nhưng mà lúc một chút đau đớn cũng không có.
Tô Duyệt giãn chân mày, cô phát hiện lăn cầu thang thân thể này cũng không sao.
Đây là làm sao vậy? Đột nhiên chuyển biến tốt lên?
Tô Duyệt sững sờ tại chỗ, cô quay đầu lại nhìn về phía Giang Từ cùng Giang Hạo Duyên, tiểu gia hỏa lớn lên phấn điêu ngọc trác, đáng yêu đến giống như một tiểu thiên sứ, biết cô đang nhìn mình, tiểu gia hỏa bỗng nhíu chặt mày, hung dữ trừng mắt liếc Tô Duyệt một cái, sau đó lại tiếp tục ăn bữa sáng.
Là bởi vì thằng nhóc này sao?
sau khi thằng cu con này xuất hiện, đầu cô liền không đau, chẳng lẽ nó có năng lực đặc thù gì chăng?
Tô Duyệt hồi tưởng một chút tình tiết trong sách, quyển sách này đại bộ phận đều miêu tả tuyến tình cảm của nam chủ cùng nữ chủ, tình tiết đề cập tới nam xứng pháo hôi Giang Từ cùng con của hắn Giang Hạo Duyên cũng không nhiều, cô chỉ biết Giang Từ cùng Giang Hạo Duyên kết cục đều không tốt đẹp, trong sách không miêu tả tiểu gia hỏa có năng lực đặc thù gì cả.
Tô Duyệt mím môi, cô lại nghĩ tới nguyên chủ, kết cục của cô ấy cũng không khác hai người đang ngồi đối diện mình là bao.
Đột nhiên, trong bụng truyền đến thanh âm "Lộc cộc".
Tối hôm qua lăn lộn cả một buổi, sáng nay cũng chưa được ăn bất cứ thứ gì. Nhìn nhìn tiểu gia hỏa bên kia ngoan ngoãn ăn bữa sáng, Tô Duyệt đem túi xách trong tay ném lên trên sô pha, đi đến cái bàn bên kia. Nếu cô hiện tại đã không có việc gì thì cũng không vội mà đi bệnh viện, vẫn là lấp đầy bụng trước đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!