Chương 1: (Vô Đề)

"Còn không nhanh biến đi."

Thanh âm người đàn ông mang theo lửa giận từ bên cạnh truyền đến.

lông mi Tô Duyệt run run, chậm rãi mở to mắt, phần đầu từng đợt đau đớn truyền đến. Nhìn mấy gương mặt xa lạ cô lộ ra vẻ mờ mịt.

Đây là tình huống gì vậy?

"Do thể diện của anh trai nên tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau lại sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Người đàn ông hiển nhiên là vô cùng tức giận, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Duyệt nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ đến đỏ bừng.

"Mộ Hàng, bác sĩ Kim nói, thân thể của anh......"

Bên cạnh, Khương Toàn cắn cắn môi, một đôi mắt to ngập nước không vui mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt trên mặt đất một cái, sau đó nói khẽ với Giang Mộ Hàng.

Giang Mộ Hàng vừa rồi uống nước đường người hầu đưa tới, không bao lâu hô hấp liền trở nên dồn dập, toàn thân bắt đầu nóng lên. Đúng lúc này thì nhìn thấy Tô Duyệt mặc váy ngủ gợi cảm chạy thẳng vào trong thư phòng, hắn sao còn không rõ đây là chuyện gì?

Người phụ nữ ngốc nghếch Tô Duyệt, gài bẫy hắn!

Anh luôn luôn đều cảm thấy Tô Duyệt ngu ngốc lại không có đầu óc, không nghĩ đến cô ta lá gan lớn như vậy, cũng dám hạ dược với em rể.

Giang Mộ Hàng cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú chảy không ít mồ hôi mỏng. Tuy rằng đã uống thuốc bác sĩ Kim đưa, nhưng là thuốc sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, thân thể hắn vẫn như cũ vô cùng khó chịu.

Nhìn tiểu kiều thê Khương Toàn bên cạnh, ánh mắt anh ta khẽ trầm xuống.

Hít sâu một hơi, Giang Mộ Hàng phân phó với người hầu "Đem Tô Duyệt mang về, chuyện này đừng nói ra ngoài chỉ để anh trai biết là được, ông nội cùng cha mẹ ta bên kia, các ngươi ai cũng không thể lắm miệng, nếu không......" cho dù chuyện này là Tô Duyệt ngu xuẩn sai, nhưng là tóm lại sẽ mang đến gièm pha, hắn một chút cũng không hy vọng tên mình sẽ dính líu tới cô ta.

Ánh mắt sắc bén của Giang Mộ Hàng đủ để dọa sợ hai người hầu, họ vội vàng cúi đầu, đáp: " Dạ thưa cậu chủ."

Nhìn hai người hầu đỡ Tô Duyệt rời đi, Giang Mộ Hàng mới nắm tay Khương Toàn "Giúp anh." Giúp cái gì, ánh mắt anh ta đã ám chỉ thực rõ ràng.

Gương mặt trắng nõn của Khương Toàn nóng lên, lòng bàn tay truyền đến một cỗ nóng rực , cô thẹn thùng gật gật đầu.

Chuyện đêm nay phát sinh đối với cô ta mà nói, chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Bên kia, Tô Duyệt bị hai người hầu đỡ đi đường, cả người phát đau, phần đầu cũng truyền đến từng đợt đau nhức, hiển nhiên vừa rồi cô ngã rất nghiêm trọng, nguyên chủ phỏng chừng là khi phần đầu bị va chạm thì qua đời.

Thật vất vả tiếp thu xong ký ức, Tô Duyệt dần dần tỉnh táo lại.

Cô phát hiện mình đã xuyên sách.

Nguyên bản chỉ là đọc một quyển ngọt sủng văn để gϊếŧ thời gian, không nghĩ tới một giấc ngủ dậy thế nhưng lại xuyên vào trong tiểu thuyết.

Trong sách, đời trước nữ chủ gả cho bá đạo tổng tài là anh cuả nam chủ, nhưng mà, cuộc sống của nữ chính trôi qua cực kỳ không tốt.

Mỗi ngày đối mặt với một người mù lại bị hủy dung, nữ chủ đã sợ hãi lại ủy khuất, còn nhận sự coi thường. Trọng sinh một đời, nữ chủ Khương Toàn không để chính mình lâm vào khốn cảnh đời trước, ở trong yến hội, cô ta dùng thủ đoạn nhỏ làm mình gả cho nam chủ, mà nữ xứng thay thế cô ta gả cho đời trước cái kia ma quỷ giống nhau trượng phu.

Sau kết hôn, nam chủ vẫn luôn thực để ý việc nữ chủ đã từng là vị hôn thê của anh trai.

Nhưng là Tô Duyệt biết, sau này nam chủ không chỉ sủng ái nữ chủ tận xương, thậm chí trong lúc nguy hiểm còn nguyện ý từ bỏ sinh mệnh, nghĩ cách cứu viện nữ chủ, tình yêu tốt đẹp của hai người quả thực làm người khác hâm mộ đố kỵ.

Mà cô, xuyên thành người cùng nữ chủ đồng thời gả vào Giang gia, vẫn luôn ghét bỏ chồng mình vừa xấu lại mù, cả ngày nhớ thương bò lên giường em chồng, nhảy nhót lung tung, sử dụng thủ đoạn đê tiện gài bẫy nữ chủ.

Vừa rồi phát sinh một màn chính là trong sách, nữ xứng hạ dược nam chủ, lại bị nam chủ phát hiện mà tố giác.

Nguyên chủ không chỉ không sơ múi được gì mà còn bởi vì chạy trốn quá vội vàng nên ngã xuống cầu tiến thêm một bước, nguyên chủ quả thực chính là đá kê chân mà.

Lúc này, hai người hầu cố hết sức mà đỡ Tô Duyệt, trong mắt che giấu sự ghét bỏ. Các cô mang theo Tô Duyệt xuyên qua một mảnh đất trồng cây xanh, đi qua hành lang thật dài, đi tới nhà Tây ở hậu hoa viên.

Trước cửa phòng, một người hầu thật cẩn thận mà gõ cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!