Edit: Sa
___________
Kỳ nghỉ đông đến không dự báo trước, Diệp Sầm và Diệp Huyến lần lượt ra trận thuyết phục Diệp Lệnh Uý về nhà tổ, sau cùng sử dụng con át chủ bài: Lưu Giai Nghệ. Lưu Giai Nghệ không biết đã lấy được thứ gì tốt, chạy đến nhà Diệp Lệnh Uý bám chặt không buông.
Qua mấy tháng ngắn ngủi, giờ đây Diệp Tổ Mẫn quả thực giống một cụ ông. Ông đeo kính, hai tờ báo trong tay run run, trên cái bàn nhỏ bên tay đặt ấm trà nóng hổi.
Không phải vẻ ngoài của ông trông giống ông cụ mà là khí chất. Ông không hùng hổ doạ người như khi trước, trở nên ôn hoà hơn, đối xử với con cháu cũng không khắt khe nữa. Bây giờ Lưu Giai Nghệ đã dám lén lút trộn giấm vào trà của ông.
Thấy Diệp Tổ Mẫn trong phòng khách dưới lầu vừa uống ngụm trà nóng đã phun ra, trông dáng vẻ đã giận đến độ giậm chân, Lưu Giai Nghệ cười nhăn mặt.
Thấy Diệp Lệnh Uý ở bên cạnh chỉ cười đầy ẩn ý, cô ngừng cười, thở dài một hơi, chậm chạp nói: "Bây giờ ông ngoại rất đáng thương, mẹ em nói với em rằng lúc tụi mình còn chưa được nghỉ, ông bảo dì lần lượt gọi điện thoại cho cậu, cho nhà em, có nhà anh nữa, hỏi tụi mình muốn ăn gì, nhắc trước để ông chuẩn bị."
"Lần trước em qua đây lấy đồ, ông ngoại ngồi một mình trong phòng khách, nghe dì nói rằng khoảng thời gian này sấp nhỏ tụi mình đều không đến nhà tổ, Diệp Nguyên đến trường, hình như anh cả của anh cũng rất bận." Suy cho cùng Lưu Giai Nghệ chỉ là một cô gái nhỏ, cô mềm lòng rồi.
"Mặc dù ông ngoại rất phiền, còn hay đánh em nữa, nhưng ông quả thực đối xử với em rất tốt, anh tư ơi…"
Diệp Lệnh Uý đáp lại, thấy trong mắt Lưu Giai Nghệ lấp lánh nước mắt.
"Ba em ngoại tình, ông ta muốn cho con trai của ông ta nhận tổ quy tông, lúc đó ông ngoại lập tức tát ba em, cả răng cũng bị đánh rụng. Ông ngoại nói là "nếu như mày dám đưa cái thứ do con đàn bà kia sinh về nhà, đừng trách tao không khách sáo." Lưu Giai Nghệ nói: "Hồi trước em luôn cảm thấy ông ngoại trọng nam khinh nữ, chắc chắn ông cũng rất muốn có cháu ngoại trai."
"Hôm đó lúc em đi, ông còn chuyển cho em hai mươi vạn, bảo em đi mua quần áo." Nói đến tiền, giọng điệu của Lưu Giai Nghệ thay đổi, cô vui vẻ nói: "Mẹ em keo muốn chết, luôn thấy tiền nhiều là chuyện xấu, lần đầu tiên trong tay em có hai mươi vạn đó!"
Diệp Lệnh Uý cố gắng để bản thân mình không lộ rõ vẻ qua quýt: "Ừ, nhiều."
Nhưng Lưu Giai Nghệ cứ phải chuốc phiền không vui: "Anh tư ơi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?"
Diệp Lệnh Uý nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững nói: "Khoảng một trăm vạn đến hai trăm vạn."
Lưu Giai Nghệ hoá đá: "…"
"Hoá ra anh cả lại giàu thế ư…" Lưu Giai Nghệ lẩm bẩm thành lời, cô mới mười lăm tuổi, thế giới quan của cô đã được đổi mới, hoá ra tiền tiêu vặt cũng có thể là một tháng hai trăm vạn.
Cô lập tức ném câu chuyện đau lòng về người ba ngoại tình ra sau đầu, khắp tâm trí đều đang nghĩ làm sao để Diệp Linh Lan cho mình chút tiền tiêu vặt. Hết năm nay cô đã mười sáu rồi, cũng phải tăng tiền tiêu vặt nhỉ.
Điện thoại của cô reo lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, cô lặng lẽ liếc Diệp Lệnh Uý: "Anh tư, em đi nghe điện thoại nhé."
Diệp Lệnh Uý thong thả, cố ý nói: "Cuộc gọi gì mà anh tư không được nghe thế?"
Lưu Giai Nghệ lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, điện thoại liên tục reo, trong nhà rất ấm nhưng trên trán cô lại đổ mồ hôi.
Nói thật thì so với Diệp Tổ Mẫn và ba mẹ cô, thực ra cô càng sợ anh tư hơn.
Ánh mắt nhẹ tựa lông hồng của anh tư vừa mới lia đến trên mặt cô thôi, chân cô xém nữa nhũn ra ngay tại chỗ.
"Có yêu đương thì cũng không được làm ảnh hưởng việc học." Diệp Lệnh Uý cười: "Anh không nghe em gọi điện thoại đâu, em đừng để cô út biết."
"Không… không phải yêu đương mà, anh ấy vẫn chưa nói, chưa nói thích em." Lưu Giai Nghệ giải thích, đồng thời thở phào một hơi: "Anh tư, anh yên tâm, em có chừng mực, đợi em có kết quả thi cuối kỳ chắc chắn anh sẽ thấy em tiến bộ."
Nói xong, cô hào hứng chạy lên lầu.
Diệp Lệnh Uý nhìn bóng dáng cô biến mất, lúc thu lại ánh mắt thì vừa đúng lúc dì lên lầu: "Kiều Kiều, ông gọi con lên một chuyến, vừa hay dì còn rửa trái cây cho con này."
"Ông đặc biệt dặn dò mua cho con đấy, con đừng nói với ông là dì nói nhé."
Diệp Lệnh Uý gật đầu, lên lầu.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!