Chương 85: “Đút ăn”

Edit: Sa

____________

Phòng vẽ ở tầng ba.

Diệp Lệnh Uý học rất nhanh, có thể nói cậu gần như không cần học. Cậu ở phòng vẽ tranh hai ba ngày, theo học mấy tiết, không cần suy nghĩ cũng biết làm thế nào để hạ bút, xác định vị trí, phối màu.

Mỗi khi hoàn thành bài tập, bản thân Diệp Lệnh Uý đều phải kinh ngạc, bất ngờ vì thiên phú và tài nghệ của Tuần Ưu, cũng bất ngờ vì hoá ra bản thân cậu còn có năng lực như thế.

Có linh cảm là do giảng viên nói, bây giờ Diệp Lệnh Uý không có quá nhiều kiến thức lý thuyết về khía cạnh này. Cậu không biết một tác phẩm rất có hồn là như thế nào, nhưng lần nào cậu cũng ngạc nhiên với bản thân mình.

Vì lý do này mà bạn học trong lớp đều thích tụ tập cùng Diệp Lệnh Uý.

Một là muốn học kỹ năng từ Diệp Lệnh Uý, hai là vì Diệp Lệnh Uý vẽ đẹp, tay đẹp, người cũng đẹp, lúc dính màu vẽ lại tựa như hoa hồng trắng bị nhiễm màu sơn dầu, đó là một vẻ đẹp khác có tính công kích cực kỳ mạnh.

"Huhu thi đầu vào lần này chắc chắn tôi chỉ là vật đính kèm thôi, chắc tôi vẫn nên an phận chuẩn bị thi đại học quá." Có bạn học ngồi dựa trên ghế, xoa cái cổ mỏi nhừ phàn nàn.

Diệp Lệnh Uý đang chuyên tâm vẽ tranh của mình. Trên bảng vẽ của cậu là một khu rừng, khu rừng bị thu nhỏ, nhân vật chính là một con hươu trắng, cặp sừng hươu khổng lồ tựa như san hô dựng đứng trên đỉnh đầu của hươu trắng, cả người con hươu trắng như tuyết. Thực ra màu trắng ấy được phân tầng, không chỉ có mỗi một màu trắng đơn điệu. 

Đôi mắt của hươu trắng nhìn ra bên ngoài bức tranh, như có ngàn vạn lời muốn nói. Ánh mắt ấy u sầu, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã chấn động, chỉ cần bạn muốn, bạn có thể hiểu được ý tứ xa lạ này từ trong đôi mắt của nó. 

Bạn có thể nói rằng bởi vì nó đã mất đi quê nhà nên cảm thấy đau lòng; cũng có thể nói rằng nó đang đau hận vì người bạn đời của nó bị tên thợ săn độc ác săn giết. Đương nhiên, bạn cũng có thể nói rằng nỗi buồn của nó chỉ là giả vờ, nó đang mê hoặc con mồi, bởi vì đó là thứ duy nhất của một con hươu trắng có bản tính ăn thịt.

"Diệp Lệnh Uý, mình hỏi cậu nhé, thành tích văn hoá của cậu tốt thế mà, hạng nhất khối đó!" Cậu trai ấy chuyển ghế đến ngồi bên cạnh Diệp Lệnh Uý, nói bằng vẻ cảm khái: "Nếu cậu học mỹ thuật, cậu không cảm thấy tiếc hả?"

"Điểm số bảy trăm bốn mươi mấy lận, đại học toàn quốc cho cậu tuỳ ý chọn, ra nước ngoài cũng không thành vấn đề, đến chỗ này của tụi mình cậu không hối hận sao?"

Diệp Lệnh Uý liếc cậu ta một cái: "Tôi nói tôi muốn bỏ học văn hoá khi nào?"

"Vậy cậu…" Hứa Gia không hiểu lắm: "Tại sao cậu lại tham gia thi đầu vào?"

"Sở thích." Diệp Lệnh Uý ký tên monster vào góc trái bên dưới giấy vẽ, đây là bút danh mà cậu tạm dùng: "Đa nhiệm không được à?"

Hứa Gia ngây người một lúc lâu, sau cùng nắm tóc gào thét: "Tại sao chứ? Chúng ta đều là người, sao sở thích của cậu còn giỏi hơn cả chuyên ngành của mình? Mình không sống nữa đâu!"

Diệp Lệnh Uý chẳng muốn nghĩ kỹ sau này rốt cuộc cậu sẽ làm gì, nhưng chắc chắn cậu sẽ không bỏ hết năng lượng vào mỹ thuật. Quả thật sở thích này thỏa mãn bản thân cậu, nó cũng mang theo một phần nào đó của Tuần Ưu.

"Nhưng cậu tốn nhiều thời gian ở phòng vẽ thế thi cuối kỳ phải làm sao?" Lần này người nói chuyện là một cô bạn, cô vừa nói, mắt vừa liếc màu vẽ màu trắng của Hứa Gia, chuẩn bị vung cọ vẽ trong tay để "mượn chút nhé."

"Mấy người bạn của tôi chuẩn bị tài liệu ôn tập cho tôi rồi."

"Là Phí Lan hả?"

"Không chỉ mỗi anh ấy."

Cô bạn nọ che miệng: "Thi thoảng nếu che miệng lại thì sự ngưỡng mộ cũng có thể chạy ra từ trong mắt đấy."

Hứa Gia: "…"

Thành tích văn hoá của họ nếu so với Diệp Lệnh Uý thì không chỉ kém một chút xíu thôi đâu. Thầy cũng ngầm tỏ ý với họ rằng nếu như lên lớp cùng Diệp Lệnh Uý, họ sẽ học thông minh hơn một chút, lanh lợi hơn một chút, những thứ bình thường không hiểu thì nhân lúc này nhanh chóng hỏi cậu luôn.

Phương pháp của học sinh nhất khối chẳng phải nói điêu.

Bình thường họ không cùng Diệp Lệnh Uý giao tiếp gì, hồi trước cậu bị bắt nạt cũng chỉ có một xíu ấn tượng, suy cho cùng hai bên cách nhau một tòa nhà. Sau này họ gặp lại cậu ở hội thể thao lần trước.

Diệp Lệnh Uý là MC, cậu đứng ở phía trên, chất giọng trong sáng, giọng điệu thoải mái. Với người học mỹ thuật như họ, mỗi người đều có gu thẩm mỹ của riêng mình, nhưng họ đều thống nhất cho rằng vẻ ngoài của Diệp Lệnh Uý rất hợp thẩm mỹ của họ.

Không đại chúng, đó là một khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!